Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 11: Giúp đỡ



Bình Lang cao nguyên trải qua trận chiến đêm qua thì càng phòng thủ chặt chẽ hơn. Không phải bọn họ chưa từng chiến đấu với tang thi nhưng đây là lần đầu bọn họ chiến đấu với động vật hoang dã biến dị.

Cao tầng của đoàn xe quyết định trong ngày hôm nay phải ra khỏi cao nguyên này để tránh lại bị con thú nào trong này nhớ mong. Khi mặt trời chiếu sáng thì đoàn xe bắt đầu xuất phát, ăn cơm trưa cũng là ăn trên xe. Đoàn xe chạy không ngừng nghỉ. May mắn là lượng xăng và dầu bọn họ tích trữ đủ.

…………….***…………………

Ở một nơi khác, Ngọc Thiên Di, Ngọc Thiên Quân và các bảo bảo vừa mới thức dậy. đêm hôm qua các nàng may mắn không phải ngủ ngoài trời mà vừa may gặp được một căn nhà nhỏ giống như một túp lều canh. Tuy không ưng ý lắm nhưng các nàng cũng miễn cương qua được một đêm mà không muốn vào không gian ngủ.

Một cô gái chỉ 23 tuổi, một đứa bé 10 tuổi cộng thêm bảy đứa bé nữa nếu chỉ ở trên xe không thì không ai ngạc nhiên nhưng nếu xuống xe đánh tang thi thì lại là một đội hình quái dị.

Các nàng đang ở trên đường lớn, có rất nhiều xe đi ngang qua. Dường như hôm qua khu vực quanh đây bị tập kích nên xuất hiện nhiều tang thi hơn.

Có một chiếc xe chặn lối đi của các nàng đang bị tang thi bao vây. Trong xe chỉ có một người phụ nữ đang lái xe và một cậu bé nhỏ chỉ khoang ba hay bôn tuổi ngồi ở ghế phụ. Tay Người phụ nữ nắm chặt lấy vô lăng không ngừng run rẩy nhưng trên mặt lại có biểu hiện hết sức quật cường không chịu khuất phục. đứa bé bên cạnh nhìn thấy đám quái vật bao vây xung quanh xe cũng không khóc nháo mà chỉ im lặng nhìn.

Bởi vì nàng và bọn trẻ đều tu luyện linh lực khác với dị năng gia nên có thể nghe thấy cuộc đối thoại của người phụ nự kia với đứa trẻ.

-Tiểu Nghị ngồi ngoan ở đây nha, mẹ đi ra ngoài một lát rồi quay lại đón tiểu Nghị nhé.

-…………..

-Đây là socola mà tiểu Nghị thích nhất, tiểu Nghị cầm lấy ăn nhé.

Người phụ nữ dặn dò đứa bé rất nhiều thứ, để đồ ăn trước mặt nó nhưng đứa bé chỉ ngồi im mà không có chút biểu hiện nào. Người phụ nữ lau nước mắt trên mặt mình, cô cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối nhưng vì niềm yêu thương con mà nguyện ra ngoài dẫn dắt đàn tang thi.

Các nàng nghe thấy đoạn đối thoại trên cùng với biểu hiện của người phụ nữ đó thì biết chắc cô định làm gì. Thiên Di cảm thấy rất đáng thương cho người phụ đó nhưng cũng cảm thấy cô gái đó thật vĩ đại dám hy sinh chính mình để cho đứa bé được an toàn nhưng cô lại không biết một đứa trẻbốn tuổi tại mạt thế nếu không có ai bảo hộ làm sao có thể sống sót.

-Mẹ, cứu họ nhé.

-mẹ.

Các bảo bảo nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu xin đến đáng yêu khiến tâm nàng tan chảy. nàng gật đầu. các bảo bảo thấy mẹ đồng ý thì rất vui vẻ.

Nhìn người phụ nữ mở cửa xe xuống xe, trên tay cô cầm một cây gậy sắt. đám tang thi ngửi thấy mùi thì hết sức hưng phấn, hơn mười còn tang thi lao về phía cô gái. Bàn tay cầm gậy nắm thật chặt nhanh chóng vung lên đánh về phía con tang thi lao tới đầu tiên. Cô gái cũng đánh có chút thế võ nhưng sức yếu với nhiều tang thi quá lao cô gái nhanh mất sức, chỉ mới giết được hai con tang thi mà cô cảm thấy sức lực mình như bị trút hết. nhìn bàn tay tang thi sắp chạm tới mình cô cũng không còn sức phản kháng nữa, cô nhìn về phía đứa con bé nhỏ mỉm cười lần cuối, nhắm mắt chờ đợi cái chết đến nhưng đợi mà không thấy sự đau đớn nào. Cô mở mắt ra nhìn thấy có nhưng viên cầu lửa nhỏ như quả bóng bàn đều bay chuẩn xác đến đầu của tang thi thì biết mình được cứu. chỉ trong một phút thôi mà đám tang thi vây quanh cô đếu đã chết hết. hơn thế nữa là đám tang thi du đang quanh đây trong bán kính 100m cũng bị tiêu diệt cả rồi.

Chiếc xe Hummer không phụ sự mong đợi của cô lấy tốc độ rùa bò tới trước mặt cô. Cửa mở ra, xuống xe là bảy đứa bé 5 tuổi làm cô cứ ngỡ mình tường đây là chiếc xe nhà trẻ đấy. người xuống tiếp theo là một đứa trẻ 10 tuổi. không phải chứ chẳng nhẽ trong xe không có một người lớn nào. Từ ghé lái bước xuống một cô giá trẻ chỉ khoảng 23 tuổi. tiếp tục nhìn vẫn không thấy ai nữa.

-Dì à! Trên xe hết người rồi dì đừng ngó nữa.hihi.

Ngọc Diên nhìn dì ngốc ngốc không nổi nữa mới nhắc nhở.

-À, cảm ơn mọi người đã cứu hai mẹ con tôi.

- Là chị đã cứu bản thân mình.

Tiếng đập cửa xe vang lên người phụ nữ nhanh chóng mở cửa xe để con trai mình xuống. đứa bé nhìn hết người này sang người khác rồi nhìn chằm chằm vào Thiên Di.

Nàng vẫy tay, đứa bé thoát ra khỏi mẹ nó rồi chạy đến trước mặt nàng. Nàng nhìn kỹ đứa bé thì thấy nó có đôi mắt màu trà rất xinh đẹp, trong suốt như pha lê.

-bé là con tôi, tên là Trần Nghị. Có thể gọi bé là tiểu Nghị.

-Tiểu Nghị thật đáng yêu.

Mấy đứa vây xung quanh tiểu Nghị ríu rít không ngừng như chim non nhưng kỳ lạ là đứa bé nhìn nàng mãi.

-Dì tên Ngọc Thiên Di.

Đứa bé mỉm cười, tiếng trong trẻo vang lên.

-Con là Tiểu Nghị.

Mẹ của đứa bé bỗng nhiên khóc lên, cô khi đối mặt với tang thi không khóc mà đứa bé mỉm cười, nói chuyện mà lại khóc.

-Tiểu Nghị trước kia cũng trầm tĩnh ít nói nhưng từ khi mạt thế đến, tôi chưa từng thấy bé cười hay nói chuyện. tôi rất sợ..huhu. nếu lúc nãy tôi mà chết thì ai sẽ chăm lo cho bé.

-chị rất dung cảm.

-vì con tôi có thể hy sinh tất cả.

-theo tôi đi.

-à, cô nói thật chứ?

-Mẹ cháu dĩ nhiên nói thật.

-Mẹ cháu….

-Vâng.

-Tôi sinh bảy.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn 7 đứa trẻ trước mặt tự giới thiệu mình mà trở nên ngây ngốc, trời ạ. Có người có thể sinh bảy mà đứa trẻ nào cũng đáng yêu, thông minh, lanh lợi. thật quá kinh khủng.

-Tôi là Trần Vân Yên, 25 tuổi. cảm ơn cô rất nhiều.

-Aaa. Chị là nữ minh tinh kiêu ngạo độc ác hay lên báo chí trước mạt thế. Trông thật khác quá.

- Thế giới này quá tàn nhẫn nên độc ác chút mới có thể sống nổi.

Cô là diễn viên, hồi mới vào nghề cô cũng ngây thơ hiền lành. Nhưng sự lừa lọc, dối trá những quy tắc ngầm đã đẩy cô xuống vũng bùn. quản lý lừa đi tiếp khách một đạo diễn trẻ nhưng cô không may bị bỏ thuốc lên giường với tay đạo diễn ấy. không nhưng không có vai diễn mà còn bị dính bầu khiến cô khủng hoảng. nhưng đứa bé ra đời cũng là nguồn động lực cho cô. Nhận các vai diễn nhỏ bé, từ từ đi lên, thủ đoạn không ngừng. trong 4 năm cô trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhưng gắn liền với sự độc ác trong danh tiếng. nhưng cô không hối hận, thế giớ này chẳng ai khiến cô có thể tin tưởng được ngoài con trai nhưng giờ đây cô gai trước mắt này thật sự khiến cô tin tưởng.

-Em là Ngọc Thiên Quân 10tuổi, em trai chị ấy.

-à, tôi cứ tưởng….

-Haha…không sao. Chị không có dị năng sao?

-Chị chỉ tạo ra được chút nước để uống thôi không có sức chiến đấu gì cả.

-Ngọc Diên, giao cho cháu nhé.

-Yes, sir.

Ngọc Diên vui vẻ đồng ý. Thế là cô bé có việc có thể trợ giúp mẹ rồi tuy rằng việc là cậu giao.

Thiên Di nhìn đứa bé trước mặt, nó vẫn nhìn nàng từ nãy tới giờ. Nàngcó sự đồng cảm cô gái tên Trần Vân Yên này. Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, nàng biết mình đã giúp đúng người rồi.

-Cháu có dị năng không?

Gật gật

-Là gì?

-Hệ tinh thần.

-Oa… tiểu Nghị thật quá đỉnh.

Chào hỏi làm quen xong, Thiên Quân nói Trần Vân Yên đi cùng xe. Cô không nói gì mà dọn hết đồ đạc trong xe rồi bỏ xe lại đi cùng xe với Thiên Di. Cô muốn giành lái xe mà Thiên Quân không đồng ý. Nói là đến phiên mình. Cậu chỉ mới 10 tuổi thôi mà đã cao 1m45 rồi. cũng có thể lái xe. Ai bảo mạt thế không có cảnh sát giao thông chứ.

Trên xe rất rộng, ghế ngồi rất thoải mái có thể dễ dàng nghỉ ngơi. Không cưỡng lại sự mệt mỏi nãy giờ, tâm cũngan ổn nên cô liền dặn dò tiểu Nghị phải ngoan rồi ngủ.

Thiên Di tặng cho tiểu Nghị một chiếc vòng cổ ngọc có không gian khoảng 500m2 dặn bé phải dấu kín rồi bảo bé chơi với các bảo bảo. tiểu Nghị rất ngoan, thấy mẹ và dì đã ngủ thì cũng không quấy rầy. 8 đứa trẻ rất dễ thân quen, tiểu Nghị cũng không sợ mà nói chuyện cùng các bảo bảo đến quên trời quên đất.

Bình Lang cao nguyên trải qua trận chiến đêm qua thì càng phòng thủ chặt chẽ hơn. Không phải bọn họ chưa từng chiến đấu với tang thi nhưng đây là lần đầu bọn họ chiến đấu với động vật hoang dã biến dị.

Cao tầng của đoàn xe quyết định trong ngày hôm nay phải ra khỏi cao nguyên này để tránh lại bị con thú nào trong này nhớ mong. Khi mặt trời chiếu sáng thì đoàn xe bắt đầu xuất phát, ăn cơm trưa cũng là ăn trên xe. Đoàn xe chạy không ngừng nghỉ. May mắn là lượng xăng và dầu bọn họ tích trữ đủ.

…………….***…………………

Ở một nơi khác, Ngọc Thiên Di, Ngọc Thiên Quân và các bảo bảo vừa mới thức dậy. đêm hôm qua các nàng may mắn không phải ngủ ngoài trời mà vừa may gặp được một căn nhà nhỏ giống như một túp lều canh. Tuy không ưng ý lắm nhưng các nàng cũng miễn cương qua được một đêm mà không muốn vào không gian ngủ.

Một cô gái chỉ 23 tuổi, một đứa bé 10 tuổi cộng thêm bảy đứa bé nữa nếu chỉ ở trên xe không thì không ai ngạc nhiên nhưng nếu xuống xe đánh tang thi thì lại là một đội hình quái dị.

Các nàng đang ở trên đường lớn, có rất nhiều xe đi ngang qua. Dường như hôm qua khu vực quanh đây bị tập kích nên xuất hiện nhiều tang thi hơn.

Có một chiếc xe chặn lối đi của các nàng đang bị tang thi bao vây. Trong xe chỉ có một người phụ nữ đang lái xe và một cậu bé nhỏ chỉ khoang ba hay bôn tuổi ngồi ở ghế phụ. Tay Người phụ nữ nắm chặt lấy vô lăng không ngừng run rẩy nhưng trên mặt lại có biểu hiện hết sức quật cường không chịu khuất phục. đứa bé bên cạnh nhìn thấy đám quái vật bao vây xung quanh xe cũng không khóc nháo mà chỉ im lặng nhìn.

Bởi vì nàng và bọn trẻ đều tu luyện linh lực khác với dị năng gia nên có thể nghe thấy cuộc đối thoại của người phụ nự kia với đứa trẻ.

-Tiểu Nghị ngồi ngoan ở đây nha, mẹ đi ra ngoài một lát rồi quay lại đón tiểu Nghị nhé.

-…………..

-Đây là socola mà tiểu Nghị thích nhất, tiểu Nghị cầm lấy ăn nhé.

Người phụ nữ dặn dò đứa bé rất nhiều thứ, để đồ ăn trước mặt nó nhưng đứa bé chỉ ngồi im mà không có chút biểu hiện nào. Người phụ nữ lau nước mắt trên mặt mình, cô cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối nhưng vì niềm yêu thương con mà nguyện ra ngoài dẫn dắt đàn tang thi.

Các nàng nghe thấy đoạn đối thoại trên cùng với biểu hiện của người phụ nữ đó thì biết chắc cô định làm gì. Thiên Di cảm thấy rất đáng thương cho người phụ đó nhưng cũng cảm thấy cô gái đó thật vĩ đại dám hy sinh chính mình để cho đứa bé được an toàn nhưng cô lại không biết một đứa trẻbốn tuổi tại mạt thế nếu không có ai bảo hộ làm sao có thể sống sót.

-Mẹ, cứu họ nhé.

-mẹ.

Các bảo bảo nhìn mẹ bằng ánh mắt cầu xin đến đáng yêu khiến tâm nàng tan chảy. nàng gật đầu. các bảo bảo thấy mẹ đồng ý thì rất vui vẻ.

Nhìn người phụ nữ mở cửa xe xuống xe, trên tay cô cầm một cây gậy sắt. đám tang thi ngửi thấy mùi thì hết sức hưng phấn, hơn mười còn tang thi lao về phía cô gái. Bàn tay cầm gậy nắm thật chặt nhanh chóng vung lên đánh về phía con tang thi lao tới đầu tiên. Cô gái cũng đánh có chút thế võ nhưng sức yếu với nhiều tang thi quá lao cô gái nhanh mất sức, chỉ mới giết được hai con tang thi mà cô cảm thấy sức lực mình như bị trút hết. nhìn bàn tay tang thi sắp chạm tới mình cô cũng không còn sức phản kháng nữa, cô nhìn về phía đứa con bé nhỏ mỉm cười lần cuối, nhắm mắt chờ đợi cái chết đến nhưng đợi mà không thấy sự đau đớn nào. Cô mở mắt ra nhìn thấy có nhưng viên cầu lửa nhỏ như quả bóng bàn đều bay chuẩn xác đến đầu của tang thi thì biết mình được cứu. chỉ trong một phút thôi mà đám tang thi vây quanh cô đếu đã chết hết. hơn thế nữa là đám tang thi du đang quanh đây trong bán kính 100m cũng bị tiêu diệt cả rồi.

Chiếc xe Hummer không phụ sự mong đợi của cô lấy tốc độ rùa bò tới trước mặt cô. Cửa mở ra, xuống xe là bảy đứa bé 5 tuổi làm cô cứ ngỡ mình tường đây là chiếc xe nhà trẻ đấy. người xuống tiếp theo là một đứa trẻ 10 tuổi. không phải chứ chẳng nhẽ trong xe không có một người lớn nào. Từ ghé lái bước xuống một cô giá trẻ chỉ khoảng 23 tuổi. tiếp tục nhìn vẫn không thấy ai nữa.

-Dì à! Trên xe hết người rồi dì đừng ngó nữa.hihi.

Ngọc Diên nhìn dì ngốc ngốc không nổi nữa mới nhắc nhở.

-À, cảm ơn mọi người đã cứu hai mẹ con tôi.

- Là chị đã cứu bản thân mình.

Tiếng đập cửa xe vang lên người phụ nữ nhanh chóng mở cửa xe để con trai mình xuống. đứa bé nhìn hết người này sang người khác rồi nhìn chằm chằm vào Thiên Di.

Nàng vẫy tay, đứa bé thoát ra khỏi mẹ nó rồi chạy đến trước mặt nàng. Nàng nhìn kỹ đứa bé thì thấy nó có đôi mắt màu trà rất xinh đẹp, trong suốt như pha lê.

-bé là con tôi, tên là Trần Nghị. Có thể gọi bé là tiểu Nghị.

-Tiểu Nghị thật đáng yêu.

Mấy đứa vây xung quanh tiểu Nghị ríu rít không ngừng như chim non nhưng kỳ lạ là đứa bé nhìn nàng mãi.

-Dì tên Ngọc Thiên Di.

Đứa bé mỉm cười, tiếng trong trẻo vang lên.

-Con là Tiểu Nghị.

Mẹ của đứa bé bỗng nhiên khóc lên, cô khi đối mặt với tang thi không khóc mà đứa bé mỉm cười, nói chuyện mà lại khóc.

-Tiểu Nghị trước kia cũng trầm tĩnh ít nói nhưng từ khi mạt thế đến, tôi chưa từng thấy bé cười hay nói chuyện. tôi rất sợ..huhu. nếu lúc nãy tôi mà chết thì ai sẽ chăm lo cho bé.

-chị rất dung cảm.

-vì con tôi có thể hy sinh tất cả.

-theo tôi đi.

-à, cô nói thật chứ?

-Mẹ cháu dĩ nhiên nói thật.

-Mẹ cháu….

-Vâng.

-Tôi sinh bảy.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn 7 đứa trẻ trước mặt tự giới thiệu mình mà trở nên ngây ngốc, trời ạ. Có người có thể sinh bảy mà đứa trẻ nào cũng đáng yêu, thông minh, lanh lợi. thật quá kinh khủng.

-Tôi là Trần Vân Yên, 25 tuổi. cảm ơn cô rất nhiều.

-Aaa. Chị là nữ minh tinh kiêu ngạo độc ác hay lên báo chí trước mạt thế. Trông thật khác quá.

- Thế giới này quá tàn nhẫn nên độc ác chút mới có thể sống nổi.

Cô là diễn viên, hồi mới vào nghề cô cũng ngây thơ hiền lành. Nhưng sự lừa lọc, dối trá những quy tắc ngầm đã đẩy cô xuống vũng bùn. quản lý lừa đi tiếp khách một đạo diễn trẻ nhưng cô không may bị bỏ thuốc lên giường với tay đạo diễn ấy. không nhưng không có vai diễn mà còn bị dính bầu khiến cô khủng hoảng. nhưng đứa bé ra đời cũng là nguồn động lực cho cô. Nhận các vai diễn nhỏ bé, từ từ đi lên, thủ đoạn không ngừng. trong 4 năm cô trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhưng gắn liền với sự độc ác trong danh tiếng. nhưng cô không hối hận, thế giớ này chẳng ai khiến cô có thể tin tưởng được ngoài con trai nhưng giờ đây cô gai trước mắt này thật sự khiến cô tin tưởng.

-Em là Ngọc Thiên Quân 10tuổi, em trai chị ấy.

-à, tôi cứ tưởng….

-Haha…không sao. Chị không có dị năng sao?

-Chị chỉ tạo ra được chút nước để uống thôi không có sức chiến đấu gì cả.

-Ngọc Diên, giao cho cháu nhé.

-Yes, sir.

Ngọc Diên vui vẻ đồng ý. Thế là cô bé có việc có thể trợ giúp mẹ rồi tuy rằng việc là cậu giao.

Thiên Di nhìn đứa bé trước mặt, nó vẫn nhìn nàng từ nãy tới giờ. Nàngcó sự đồng cảm cô gái tên Trần Vân Yên này. Nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, nàng biết mình đã giúp đúng người rồi.

-Cháu có dị năng không?

Gật gật

-Là gì?

-Hệ tinh thần.

-Oa… tiểu Nghị thật quá đỉnh.

Chào hỏi làm quen xong, Thiên Quân nói Trần Vân Yên đi cùng xe. Cô không nói gì mà dọn hết đồ đạc trong xe rồi bỏ xe lại đi cùng xe với Thiên Di. Cô muốn giành lái xe mà Thiên Quân không đồng ý. Nói là đến phiên mình. Cậu chỉ mới 10 tuổi thôi mà đã cao 1m45 rồi. cũng có thể lái xe. Ai bảo mạt thế không có cảnh sát giao thông chứ.

Trên xe rất rộng, ghế ngồi rất thoải mái có thể dễ dàng nghỉ ngơi. Không cưỡng lại sự mệt mỏi nãy giờ, tâm cũngan ổn nên cô liền dặn dò tiểu Nghị phải ngoan rồi ngủ.

Thiên Di tặng cho tiểu Nghị một chiếc vòng cổ ngọc có không gian khoảng 500m2 dặn bé phải dấu kín rồi bảo bé chơi với các bảo bảo. tiểu Nghị rất ngoan, thấy mẹ và dì đã ngủ thì cũng không quấy rầy. 8 đứa trẻ rất dễ thân quen, tiểu Nghị cũng không sợ mà nói chuyện cùng các bảo bảo đến quên trời quên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.