Bảo An trấn sáng sớm trong thật bình yến như khung cảnh thường ngày khi xưa nếu xem nhẹ những xác chết ngổn ngang phía dưới đường đã diễn tả cuộc chiến kịch liệt đêm qua. Thị trấn khi xưa hớn mấy vạn người nay chẳng còn ai, không biết là họ thành tang thi hay chết hoặc là đã bỏ đi rồi. nhưng nếu sống sót thì họ cũng sẽ bỏ đi mà thôi vì với một đám chuột ày cũng chẳng có ai có thể sống nổi. Bảo An trấn có một dòng sông xuôi theo lộ trình nhưng í tai chọn đường thủy vì họ sẽ không biết thứ gì đang đợi chờ mình dưới nước. Nhưng bọn người các nàng lại quyết định đi đường thủy để thay đôi không khí.
Ăn sáng xong, lái xe đi ra đến bờ song để chuẩn bị lên thuyền. bỏ xe vào không gian, lấy ra từ không gian một chiếc thuyền máy khá rộng đủ chỗ 11 người và 2 con thú to con để xuống song. Trong không gian của nàng có rất nhiều thứ đến mức nàng phải phân thành 2 cái. Một cái thì chứa đựng đầy đủ, nuôi dưỡng những thứ kỳ trân dị bảo mà kiếp trước nàng thu thập dược để tu luyện. một cái khác được nàng đưa vào chiếc khuyên tai hình hồ điệp có thể biến đổ tùy thích nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được chứa đựng các đồ vật mà nàng sưu tập vật tư trước mạt thế, nhiều đến nỗ nàng nghĩ cái gì thì sẽ xuất hiện cái đó. Lúc đầu nàng định bảo Thiên Quân và Ngọc Hàn cho 2 con vật này vào không gian nhưng chúng nhất định không chịu còn làm nũng nữa nên các bảo bảo mềm lòng nên xin mẹ không cần, các bé sẽ trông chừng chúng cẩn thận.
Mặt sông yên ả, hiền hòa. Màu nước trong xanh nhưng không biết dưới đó có những thứ gì? Mạt thế tiến đến, động vật trên trời dưới đất đều biến hóa thì mấy con tôm cá cũng chẳng khác nhau là mấy.
Đang định bước lên thuyền thì nàng nghe thấy tiếng động lạ. nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Thấy nàng ngừng lại thì mọi người đều quay lại nhìn nàng. -Có chuyện gì sao Thiên Di? Trần Vân Yên lên tiếng hỏi.
-Ừm. dường như có người quanh đây thì phải?
-Có sao, sao con không thấy vậy mẹ. bé Ngọc Chi ngước đôi mắt long lanh lên hỏi mẹ.
-nhắm mắt, cảm nhận không khí xung quanh, nghe tiếng động của thiên nhiên. Mọi người đều nhắm mắt, tĩnh tai lắng nghe theo lời nàng nói. Hơn năm phút trôi qua các bảo bảo vui vẻ mở mắt ra, còn Trần Vân Yên mờ mịt nhìn các bảo bảo.
-Có người thật đó mẹ, con nghe thấy tiếng hít thở của người đó.
-còn con nghe thấy tiếng tim đập nè.
-còn con nữa.
Các bé tranh nhau kể công, cả tiểu Nghị bé nhỏ cũng không cam lòng bỏ cuộc. Thiên Quân vui vẻ nhìn bọn nhóc líu ríu kể công cảm thấy thật ấm áp. Cậu cũng nghe thấy tiếng tim đập và nhịp hô hấp của người đó. Cậu cảm thấy những tri thức mà cậu học được từ chị mình không baogiờ đủ cả.
-Ra đi nếu không ta động thủ.
Trần Vân Yên hét lên, tuy nàng không thể thấy được cái gì nhưng nghe nãy giờ cũng biết được chắc chắn có người ở gần đây. Nhưng vẫn không thấy người đi ra. -Tiểu Nghị.
Nàng quyết định để tiểu Nghị bé nhỏ nhất ra tay. Bé con rất nghe lời mà thi triển di năng của mình vào một gốc cây liễu bên cạnh bờ sông.
Ai da.
Một người đàn ông ôm đầu thống khổ hiện ra trước mặt mọi người, anh ta mặc một bộ quần áo quân nhân dính đầy máu. Dáng người cao gầy, khuôn mặt kiên nghị giờ đây tràn ngập đau đớn.
Tiểu Nghị thấy động tác của nàng thì dừng lại, bé cảm thấy mình luyện tập chưa đủ đâu. Trần Vân Yên đảm nhiệm chức vụ hỏi và trả lời mà được phân công từ khi gia nhập vào nàng.
-Anh có ý gì ?
-Tôi chỉ muốn đi cùng các cô thôi.
-Muốn đi tại sao phải lén lút.
-Tôi sợ.
-Sợ gì?
-Cô hỏi xem có ai thấy hai con vật to lớn thế kia mà không sợ không?
-à, tại sao anh lại ở đây?
-Tôi được nghỉ phép chưa kịp về đến nhà thì mạt thế đến, tôi muốn đi tìm mẹ và em gai tôi, họ đi theo đoàn xe phía trước.
-Chỉ có mình anh?
-Hôm qua gặp phải một đám chuột biến dị, tôi bị đồng đội bỏ rơi ở đây.
-Anh muốn đi cùng chúng tôi?
-ừ.
-không sợ nữa?
-Không, các cô thật biến thái.
-Tôi cũng thấy vậy.
-anh tên gì?
-Tôi là Trình Hải, 22 tuổi, lính đặc công, có dị năng tàng hình.
Hai người lời qua tiếng lại, đến khi xác định lai lịch đối phương. Thấy Nàng gật đầu, Vân Yên mới nói đồng ý cho anh ta đi cùng. Hỏi sao nàng lại đồng ý ư, người tu luyện như nàng, Thiên Quân cũng như các bảo bảo dễ dàng nhận biết được con người. chỉ cần nhìn ánh mắt thì sẽ biết con người ra sao, đồng thời linh cảm của bọ họ thực chuẩn.
Chiếc thuyền bây giờ lại có thêm một hành khách nữa. Trình Hải lên thuyền cùng các nàng nhưng bị ghét bỏ vì bộ quần áo dính đầy máu thì được Thiên Quân cho một bộ quần áo sạch sẽ để thay đổi.
Các bé lâu ngày mới gặp được một người khác ” lạ” nên quấn quýt lấy anh ta hỏi đông hỏi tây. Trần Vân Yên cũng tham gia. Chỉ có hai con vật nằm trên mép thuyền nhìn xuống mặt nước lướt qua không ngừng. nàng đứng ở đầu mũ thuyền đứng lặng im như một pho tượng, nếu không có linh khi luôn dao dộng xung quanh thì các bé cũng không biết mẹ lại tu luyện đâu.
Lâu lâu trên thuyền lại phát ra những tiếng kêu “ thật sao”, “thế hả”, “hay quá”, “quá kinh khủng”… sau đó anh ta quay ra chỗ nàng đang đứng thốt ra một câu: