Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 8: Mẹ là vô địch



Mặt trời vừa lên là tất cả mọi người đều ngủ dậy. các bé cùng với Thiên Quân cùng nhau tu luyện. nàng chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng chỉ là cháo hoa và trứng trần nước sôi nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng. các bé thì được uống thêm sữa. Bento quá to nên được nàng cấp cho 10 quả trứng gà và 5 viên tinh hạch cấp thấp mà dọc đường đi các nàng lấy được. vì các nàng tu luyện khí công nên không cần dựa vào tinh hạch để thăng cấp.

Các nàng cũng không cần gấp gáp lên đường.8 giờ sáng, sau khi sửa sang lại mọi thứ, xe mới bắt đầu chạy.

Bento vì quá to không thể ngồi ở trong xe nên Thiên Quân đã cho nó vào không gian của mình.

Hôm qua các nàng đã ra khỏi thành phố bắt đầu đi qua các vùng nông thôn. Tuy đường nông thôn không như đường quốc lộ nhưng cũng đủ rộng cho xe ô tô đi, nhưng cây cối ở đây lại sinh trưởng rất rậm rạp.

Đi vào khu rừng này, nàng để xe đi thật chậm, dặn các bảo bảo và Thiên Quân nhắm mắt cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh đây.

Nếu như nàng xuống xe có thể thấy có những dây leo bò đi theo xe nhưng chung không làm gì. Các dây leo dần dần lớn hơn, chúng bò theo xe như những con rắn săn mồi xác định vị trí mục tiêu và khi kẻ địch không để ý thì cho một kích trí mạng.

Đi được 1km, xe dừng lại. các nàng vẫn ở trong xe chứ không ra ngoài. Các bảo bảo cũng mở mắt ra. Nhìn những dây leo múa máy xung quanh xe, họ không có chút biểu hiện sợ hãi nào.

Ngọc Hàn và Ngọc Ân bởi vì là hệ mộc –kim nên có thể cảm nhận được sự khác là của cây cối xung quanh. Chúng cũng như các hạt giống mà các bé có, đều có một chút ý thức nhưng những cây cối này thì khát máu và cuồng bạo hơn.

-mẹ! ở đây không có động vật nào hết.

Ngọc Chi bày tỏ sự bất mãn của mình. Đêm hôm qua không thu phục được Bento nên bé cảm thấy rất không vui nên khi thấy mẹ dừng xe ở đây thì bé cứ tưởng rằng mẹ lại cho mấy bé bắt sủng vật nữa.

-đây là địa bàn của mấy dây leo, em nghĩ rẵng sẽ có động vật nào chứ.

Ngọc Thần cho Ngọc Chi một ánh mắt “ thật là ngốc”. vấn đề dễ dàng thế này mà cũng hỏi, bé cảm thấy chỉ số thông minh của baba Chi Nhi quên không di truyền cho bé rùi.

-cạu thấy các con vật nên nghĩ cách xử lý mấy cây quái vật trước mắt này đi, nó là cấp 3 trung đó.

Thiên Quân quăng một câu nói hết sức có lực sát thương cho mấy bé.

“lại cấp 3” các bé đều có chung một ý nghĩ. Các bé đều cảm thấy mấy con quái vật này tiến hóa quá nhanh làm các bé phát triển không theo kịp nhưng các bé lại không hề được thông báo cho biết rằngnhững con quá vật như hôm qua hay những dây leo này thăng cấp nhanh như vậy là do chúng nó có nguồn thức ăn đầy đủ, háp hụ đầy đủ năng lương khi mạt thế đến. Còn mấy con tang thi các bé tiêu diệt trong thành phố chỉ nhiễm độc nên chúng còn rất yếu nếu tiến hóa cũng chỉ là cấp 1 là cao nhất.

Nhìn các bảo bảo nhíu mày, khổ nghĩ nàng cảm thấy có chút buồn cười nhưng nàng quyết định nhanh chóng giải quyết mấy cái dây leo này, nàng không nghĩ ban đêm ở trong rừng là niềm vui dã ngoại đâu.

-mẹ sẽ cho Ân Ân, Hàn Hàn chút lễ vật.

-Thật ạ.

Hai bé nghe nói mẹ sẽ cho lễ vật thì mắt đều lung linh tỏa sáng. Lễ vật này chắc chắn chơi rất vui.

Bước xuống xe một mình, đối mặt với đám dây leo này nàng cảm thấy mình trở về kiếp trước khi đối mặt với mộc tinh. Và nàng cũng biết được điểm yếu của chúng.

Triệu hồi ra một quả cầu lửa màu đen không có lực sát thương quá mạnh ném vào phần thân của đám dây này. Ngọn lửa bốc lên làm những ngọn dây leo này giãy dụa đau đớn, nhưng cành dây leo nho nhỏ bị cháy rớt khỏi những cành chính.

Một nhành dây leo lớn giống như nhánh mẫu bò đến đước mặt nàng lắc lư qua lại nhìn thật ghê người.

-Quy phục ta.

Tiếng nàng nhẹ nhàng vang lên phiêu du vào trong gió khiến người ta không thể cảm nhận được nàng đã thốt lên câu nói đó.

Nhành cây vẫn không nhúc nhích gì nhưng chúng lại dần dần biến lớn lên hóa thành hai màu khác nhau, một màu xanh và một màu đỏ. Có thể nhìn ra chúng thuộc hai chủng loại khác nhau.

Hai nhánh mẫu tủa ra những nhánh nhỏ bủa vây quanh nàng và chiếc xe nhưng lại không có dấu hiệu tấn công. Chúng cũng đã có ý thức nên có thể suy nghĩ nhưng chúng chỉ như những đứa trẻ ba hay bốn tuổi mà thôi.

Người ta thường nói trẻ con rất dễ dụ chỉ cần có kẹo mà thôi. Mà đối với cây biến dị này thì kẹo của chúng chính là tinh hạch của tang thi.

Lấy từ không gian ra vài viên tinh hạch đặt vào lòng bàn tay. Một nhánh cây nhỏ thăm dò thử cuốn lấy một viên tinh thạch, thấy nàng không có phản ứng gì thì các nhánh cây khác cũng cuốn lấy những viên khác.

Sau khi hấp thụ xong, những nhánh cây nay như đứa trẻ tham lam vòng quanh nàng, vòng đi vòng lại đến mức nàng cảm thấy chóng mặt.

-Theo ta đi.

Hai nhánh mẫu như hiểu nàng đang nói gì, chúng chụm lại với nhau như đang thảo luận. một nhánh nhỏ bò vào lòng bàn tay nàng như đang ám chỉ “chúng có được tinh thạch không”.

Nàng cảm thấy chúng thật đáng yêu như các bảo bảo. nàng gật đầu với bọn chúng ý bảo là có.

Hai nhánh mẫu bắt đầu từ từ thu nhỏ lại.

Cảm thấy đã thu phục được đám dây leo này, nàng gọi bọn trẻ ra khỏi xe. Nhìn khung cảnh đang dần thay đổi, bảo bảo đồng loạt quay đầu nhìn về phía mẹ mình với ánh mắt “ mẹ là thần tượng” “mẹ là vô địch” hôm qua các bé đánh nghiêng, đánh ngả mà chẳng có thu hoạch gì vậy mà mẹ chỉ cần tung ra một quả cầu lửa cộng thêm vài miếng tinh thạch mà đã thu phục được đám dây leo rắc rối này.

Đám dây leo thu nhỏ lại chỉ còn nhỏ như ngón tay út, một đoạn dây ngắn chỉ dài vài centimet nối liền với một khỏa tinh thạch bé xíu như hạt giống bình thường. hai cây này bám vào ngón tay nàng leo vào lòng bàn tay.

Gọi Ngọc Hàn và Ngọc Ân ra đứa cho hai bé mỗi bé một dây. Của Ngọc Hàn là dây màu xanh, còn Ngọc Ân là dây màu đỏ. Hai dây leo như hiểu ý của nàng, cuốn quanh cổ tay của hai bé như một vòng tay hết sức xinh đẹp. tinh hạch nho nhỏ như viên kim cương điểm vào vòng dây trông thật hài hòa, chúng còn có thể tùy vào tâm trạng của chủ nhân mà thay đổi màu sắc.

Các bé còn lại nhìn thấy vậy thì tập trung lại sờ tới sờ lui hâm mộ không thôi. Các bé cũng muốn có a.

-Đi thôi, nếu thấy vật thích hợp mẹ sẽ tặng cho các con.

Nghe mẹ nói thế các bé lập tức vui vẻ, còn Thiên Quân thấy đồ vật được tỷ tỷ tặng cho các bảo bảo thật đặc biệt, quan trọng hơn là rất dọa người. nhưng cậu cũng vậy mà. Tâm trạng liên trở lại bình thường.

Xe tiếp tục chạy ra khỏi rừng. mà không thể gọi là rừng được chỉ là những bụi cây bình thường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.