Mấy tháng trước Vy còn hay gặp vào sáng sớm, giờ ăn, hay thỉnh thoảng trong giờ học. Chứ dạo này Vy chỉ gặp Vỹ lúc cậu giúp Vy phụ đạo, thời gian còn lại Vỹ biệt tích.
Trời về đông có chút lạnh, Vy quấn khăn quàng cổ màu đỏ đứng trước gương trong nhà vệ sinh của trường không ngừng khoát nước lên mặt. Dạo này Vy hay bị chảy máu mũi. Nhưng Vy không nghĩ nhiều, mùa đông khiến da thịt khô lại, nhưng vì lạnh Vy lười uống nước, người nóng thì chảy máu cam thôi. Cái này Vy cũng thường thấy. Vy có chút mệt nữa, nhưng mấy nay Vy rất chăm, sợ phí tài nguyên trí tuệ từ Vỹ nên đêm nào cũng thức khuya để học, mệt cũng phải. Tóc Vy rụng nhiều, nhưng mùa đông mà, lười gội đầu, tóc rụng nhiều là phải nên Vy cũng chẳng để ý.
Việc Vy để ý là đến với cái cây sau trường và đợi Vỹ.
Vỹ không biết lúc này đây, Vy cảm thấy rất ấm áp. Vì Vỹ không còn ở bên Vy nhiều như lúc trước nữa nên những lúc ở gần Vỹ như thế này Vy rất thích, rất hạnh phúc. Trái tim lẫn thể xác như được Vỹ sưởi ấm lên vậy.
"Ngồi sát vào đầy cho ấm nè." Vỹ vỗ vỗ chỗ sát mình nói với Vy.
Vy trề môi, nhưng vẫn làm theo lời Vỹ ngồi sát lại. Quả thật Vy cảm nhận được chút hơi ấm. Có lẽ vì Vy nghĩ thế nên cảm thấy ấm thật thôi. Dù gì thì Vỹ cũng chỉ là một linh hồn được Vy yêu tha thiết.
"Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không đợi cậu lần nào chưa?"
"Nhất định đấy!"
"Tôi sẽ bám lấy cái cây này vượt qua Xuân, Hạ, Thu, Đông, mưa, bão, nắng, gió để đợi cậu. Yên tâm rồi chứ gì?"
Vỹ cười, đặt một nụ hôn không thể chạm vào lên trán Vy. Ấy vậy mà Vy vẫn nhắm mắt nhận lấy.
Vy nhận ra rồi, tình yêu thật biết trêu đùa con người. Nhưng Vy tình nguyện thế. Vy đang rất hạnh phúc.
Mấy ngày cuối Đông lạnh tê lạnh tái, Vy vẫn như thường tựa vào gốc cây đã trụi lá chờ Vỹ. Đây là ngày thứ 3 Vỹ lỡ hẹn rồi. Nhưng mà Vy vẫn chờ vậy. Chắc cõi trên bận bịu lắm Vỹ mới lỡ hẹn.
Hôm nay Vy thấy có gì đó đặc biệt trong lòng, không hiểu sao Vy lại thầy bồn chồn, háo hức, còn có cả chút tiếc nuối nữa. Vy ngồi tựa đầu vào thân cây, nhắm mắt nhớ lại một vài chuyện.
Vy nhớ lại lần đầu tiên gặp được Vỹ, Vy nhớ mấy ngày sau đó lúc nào cũng đưa tay kiểm tra tim mình có còn đập không, Vy nhớ mấy đêm suýt kêu thất thanh khi thấy Vỹ.
Vy lại nhớ mấy câu châm chọc của Vỹ, Vỹ thông minh nhưng lại không thể học, còn ngốc như Vy suốt ngày cứ phải nhồi nhét các thứ.
Vy nhớ khuôn mặt đẹp trai của Vỹ, nhớ chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen làm Vỹ đẹp hơn cả mấy nam diễn viên Hàn Quốc.
Vy nhớ đến lời Vỹ dặn mình suốt mấy tháng nay, phải đợi Vỹ, khuôn mặt nghiêm túc đấy khiến Vy bật cười. Vy vẫn mãi chờ Vỹ này.
Biết bao nhiêu là khoảnh khắc vùn vụt trôi qua trong đầu Vy cho đến khi Vy thấy mình như được trở lại ngày đầu tiên gặp Vỹ. Vy đưa tay lên ngực, rồi bàn tay đấy buông thỏng.
Vỹ mặc áo khoác da đen, chạy nhanh nhất có thể đến chỗ hẹn. Chạy nhanh, chạy nhiều, áo sơ mi trắng của Vỹ mướt mồ hôi. Đến nơi mặt Vỹ đã đỏ ửng, thở hồng hộc và tim đập thật nhanh.
Vỹ mỉm cười khi thấy Vy ngồi dưới gốc cây đó đợi Vỹ. Vỹ lỡ hẹn 2 ngày rồi, nhưng Vy vẫn giữ lời hứa đợi Vỹ.
Vỹ bước từng bước thật nhẹ nhàng đến gần Vy, âm thanh giày đạp lên lá khiến Vỹ thấy hưng phấn.
Vy ngủ. Mỗi lần Vy ngủ Vỹ đều thấy bình yên như vậy.
Vỹ ngồi xổm xuống trước mặt Vy, khẽ gọi:
"Vy này..."
"Vy này?"
"Vy!"
Đáp lại Vỹ vẫn là một Vy đang tựa vào thân cây, mắt nhắm nghiềng, trên môi vẫn giữ nụ cười.
Vỹ thấy lạ, tay run run chạm vào mặt Vy. Một cảm giác lạnh ngắt truyền đến bàn tay Vỹ. Hốc mắt Vỹ đỏ ửng, vị cay xộc lên mũi, Vỹ hoảng hốt ôm đầu vai Vy gọi mấy tiếng:
"Vy? Vy này?"
Vỹ bàng hoàng, ngỡ ngàng.
Cách đây 3 hôm Vy còn cười tươi trước mặt Vỹ, không phải sao?
Vỹ ôm Vy vào lòng, tay cứng ngắt đặt lên ngực Vy. Tim... không còn đập nữa.
Tim Vỹ có thể đập rồi, Vỹ có thể thật sự chạm vào Vy rồi, có thể sưởi ấm Vy rồi. Nhưng tại sao tim Vy không còn đập? Tại sao ngày ngày Vy ngồi đây với gốc cây đợi Vỹ giảng bài, đợi tình yêu của Vỹ, và đợi cả con người Vỹ nhưng khi Vỹ đến bên Vy bằng trái tim nồng cháy nhất Vy lại đi?
Thì ra thật sự có loại tình yêu dù có yêu cũng không đến được với nhau.
Vỹ vì muốn được sống trở lại, muốn có trái tim đỏ hồng ấm nóng để cùng Vy đi đến trọn cuộc đời đã xin "người cõi trên" giúp cậu tìm sự sống. Bây giờ cậu sống, người cậu yêu lại không còn.
Có lẽ, duyên phận định sẵn Vỹ và Vy mãi là người của hai thế giới.
Nếu biết như thế, Vỹ thà mãi là một linh hồn theo Vy. Nhưng chỉ là n-ế-u.
Ngày Đông nọ, tim Vy lạnh đi vì căn bệnh máu trắng.
Ngày Đông nọ, tim Vỹ đã ấm áp nhưng cũng lạnh đi vì Vy.
Ngày Đông nọ, cây tàn, hơi thở Vy tan biến, đôi trẻ vẫn chưa có nụ hôn đầu.