Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Sốt



Nhìn hắn nuốt thuốc xuống, Lâm Hiểu ngồi xuống đất ấp úng tự hỏi, "Hắn không phải là đang thức tỉnh dị năng chứ?"

Nghĩ đến đây, lo lắng trong nội tâm giảm bớt một chút. Thời điểm thức tỉnh dị năng, rất nhiều người cũng sẽ phát sốt, nếu sống sót sẽ trở thành người có dị năng, nếu không qua được sẽ biến thành thây ma.

Nghĩ được như vậy, Lâm Hiểu không quá lo lắng nữa. Cô đi ra khỏi phòng xem lại đám thây ma ban nãy, quả nhiên một tinh hạch cũng không có, cô cũng không thất vọng, dù sao tinh hạch cấp 0 vạn người chưa chắc có được một.

Cô bắt đầu lo lắng đến thức ăn. Lúc cô tỉnh lại trong biệt thự của mình còn một chút thức ăn cô đã đem hết vào trong xe. Lâm Hiểu thừa lúc thang máy còn hoạt động, không biết nguồn điện dự bị còn được đến khi nào, chờ đến khi boss tỉnh lại bọn họ sẽ dời xuống tầng trệt.

Lúc Lâm Hiểu đang khuân đồ, cô nghe được ở xa xăm một tiếng nổ khổng lồ, cô hé miệng, "Xem ra bọn nữ chủ đã gặp phải đợt lũ thây ma tấn công, hiện tại có lẽ bắt đầu trên đường đào vong." Lâm Hiểu lắc lắc đầu.

Bất quá lại nghĩ tới nhiều thức ăn mình tích lũy như vậy đều bị bọn Đường Thiên Tuấn lấy đi, nội tâm Lâm Hiểu lại một trận thầm hận. Sao không chừa cho ta một chút a! Không biết phòng bếp khách sạn còn thức ăn hay không, bất quá theo nhân phẩm của Đường Thiên Tuấn đoán chừng tuyệt không để dư lại chút nào.

Quả nhiên, Lâm Hiểu nhìn phòng bếp trước mắt, giật giật khóe miệng.

Chuyển xong thức ăn, Lâm Hiểu làm một ít đồ ăn đơn giản rồi cầm lên lầu.

Đường Thiên Dật còn đang phát sốt, trong miệng còn ở đang nói gì đó, Lâm Hiểu lập tức cúi đầu vừa nghe, "Lạnh... Lạnh..."

Lâm Hiểu vừa sờ trán hắn, cau mày, "Thời điểm thức tỉnh dị năng là nóng như thế sao?"

Thấy trên người Đường Thiên Dật bắt đầu đổ mồ hôi, cô ăn nhanh rồi cầm mấy cái chăn lại, sau đó dùng khăn vắt nước lạnh, lau trên trán hắn để giảm bớt độ nóng.

Nửa đêm, Lâm Hiểu không còn chống cự được nữa, cô quá mệt mỏi gật gà ngủ cạnh giường Đường Thiên Dật.

Ngày hôm sau, Lâm Hiểu giật mình, tỉnh lại, lo lắng nói, "Trời ạ, ta như thế nào lại ngủ quên." Cô vội vã xem Đường Thiên Dật ngủ trên giường, phát hiện hắn ngủ hết sức an ổn. Sờ trán đã thấy không còn nóng nữa.

"Thật tốt, đã hạ sốt." Lâm Hiểu nhẹ xuỵt khẩu khí.

Nếu đã boss đã vô sự , Lâm Hiểu cũng vui vẻ cùng cao hứng, bây giờ chỉ cần hắn tỉnh lại.

Buổi tối, Lâm Hiểu ngồi ở trên giường phòng khách, nhìn tinh hạch trước mắt đã được rửa sạch qua, hít sâu một cái, sớm muộn đều phải trải qua.

Cô nhắm mắt lại, ném tinh hạch vào trong miệng, kỳ quái là, tinh hạch dù bị lửa đốt cũng không cháy, vừa vào miệng lập tức tan ra. Trong nháy mắt, Lâm Hiểu cảm giác được một cỗ năng lượng tiến vào thân thể mình, cô lập tức tập trung tinh thần, đem năng lượng này thu về đan điền.

Đợi đến khi năng lượng đều thu lại, trên mặt Lâm Hiểu lộ ra vui mừng, cô đưa tay trái ra, trong tay lập tức xuất hiện một cái hỏa cầu nhỏ, quả cầu lửa này so với quả cầu lửa cô sử dụng lúc ban đầu là lớn hơn một phần, màu sắc cũng sáng ngời hơn.

Đồng thời cô cũng nhận ra mình có thể một lần sử dụng được 5 cái hỏa cẩu, biến hóa này làm Lâm Hiểu mừng rỡ, thêm một phần năng lực là hơn một phần an toàn.

Xem ra chính mình phải đi thu thập thêm nhiều tinh hạch mới có thể tăng cấp nhanh.

...

Hôm nay Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật cùng đi ra ngoài tìm đồ ăn, bọn họ phải chuẩn bị thức ăn cho mùa đông.

Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi Đường Thiên Dật tỉnh lại. Ngày đó sau khi hắn tỉnh lại, mặc dù biểu hiện bên ngoài hết thảy đều bình thường, nhưng Lâm Hiểu cảm thấy hắn có cái gì đó đã thay đổi. Cụ thể nơi nào biến hóa cô không chỉ ra được, chỉ có thể nói Đường Thiên Dật đang đi từng bước một đến hướng trở thành nhân vật phản diện boss.

Lần này sốt cao, làm Đường Thiên Dật cũng thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng hi hữu, tinh thần lực. Lâm Hiểu trong nội tâm nghi hoặc, trong sách không phải dị năng của boss là sấm sét hay sao? Tại sao lại biến thành hệ tinh thần?

Nhưng sau đó cô nghĩ lại, mình cũng đã thoát ly khỏi tình tiết ban đầu, lại đạt được dị năng hệ hỏa, cô liền không suy nghĩ tiếp, có lẽ boss cũng giống cô đã bị ảnh hưởng từ nội dung sách.

Mặt khác, có một thứ thay đổi, hoặc là nói, không có thay đổi, chân boss như cũ vẫn không thể đứng lên được. Đối với chuyện này, Lâm Hiểu trong lòng có chút tự trách, nếu bởi vì tham dự vào mà Đường Thiên Dật bị mất đi cơ hội đứng dậy, cô cảm thấy thật có lỗi.

Xe lăn của Đường Thiên Dật đã bị Đường Thiên Tuấn hủy hoại, không có xe lăn căn bản di chuyển không được thuận tiện. Vốn dĩ Lâm Hiểu muốn chờ mình tìm được xe lăn rồi hắn mới cùng đi ra ngoài hỗ trợ cho mình, nhưng khi Lâm Hiểu đụng phải ánh mắt thâm trầm, kiên định của Đường Thiên Dật, cô liền toàn thân bại trận, chỉ có thể đáp ứng theo yêu cầu của hắn.

Bất quá hai người đạt được nhất trí, lúc cô xuống xe, Đường Thiên Dật phải thành thành thật thật ở trong xe.

Đường Thiên Dật mím môi, nhìn Lâm Hiểu mở cửa xe ra, trong lòng hắn vặn vẹo nghĩ tới, Đường Thiên Tuấn ngươi tốt nhất cầu nguyện để ta cả đời không thấy ngươi nữa, nếu không ta nhất định sẽ làm ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong! Mà Lâm Hiểu chứng kiến thời khắc đen tối nhất của mình, chính mình nên đối với cô ấy thế nào đây? Em đã lựa chọn đứng ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không được phản bội anh, nếu không...

Lâm Hiểu cảm giác được Đường Thiên Dật nhìn mình chăm chú, cô xoay đầu lại, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Đường Thiên Dật lập tức thu liễm lãnh khốc trong mắt, thản nhiên nói, "Không có gì, anh chỉ là đang nghĩ không biết hôm nay có thể tìm được xe lăn cùng thức ăn hay không."

Lâm Hiểu không nghi ngờ gì, an ủi, "Yên tâm đi, chúng ta lần này đi tới chỗ gần bệnh viện, chỗ đó nhất định có bán xe lăn. Còn thức ăn, không nên gấp gáp, cũng sẽ có."

Hôm trước Lâm Hiểu bọn họ ra ngoài không tìm được xe lăn, hôm nay dự định đi đến phụ cận bệnh viện xem một chút có hay không có. Bệnh viện thuộc về nơi nguy hiểm cao, cô nhất định phải vạn phần cẩn thận.

Từ lúc Lâm Hiểu thức tỉnh dị năng, cô phát hiện khả năng chống cự với cái lạnh của mình ngày càng mạnh, đặc biệt dị năng của cô còn là hệ hỏa, hiện tại thời tiết dưới 0 độ, lúc trước Lâm Hiểu sẽ phải sớm mặc áo lông, hiện tại cô chỉ cần một cái áo khoác ngoài cũng đã đủ. Bên cạnh Đường Thiên Dật cũng chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu xám sẫm, cho dù là đơn giản như thế, phối hợp với khí chất của Đường Thiên Dật càng trở nên khác thường. Đặc biệt sau khi Đường Thiên Dật tỉnh lại, Lâm Hiểu cảm thấy hắn càng thêm thích hợp với màu sắc thâm trầm.

Bọn họ lái đến trung tâm bệnh viện, trên đường đi quan sát nơi nào có bán xe lăn.

Cuối cùng hai mắt Lâm Hiểu tỏa sáng, cô đã nhìn thấy một tiệm. Loại đồ vật như xe lăn này thật khó tìm. Còn tốt trong tiệm có, nếu không cô chỉ có thể đi vào trong bệnh viện đánh nhau với thây ma mà lấy.

Lâm Hiểu dừng xe lại, lập tức hấp dẫn thây ma tới.

"Em vào trong tìm, nếu có chuyện khẩn cấp, Dật ca ca lập tức cho em biết." Lâm Hiểu từ trong xe lấy ra bộ đàm, hướng Đường Thiên Dật vẫy vẫy.

Đường Thiên Dật khẽ mở môi mỏng, "Anh sẽ chú ý."

Thừa dịp thây ma còn chưa kịp phản ứng nhiều, Lâm Hiểu lập tức tiến vào cửa hàng.

Trong cửa hàng có vài tên tang thi, chủ tiệm nằm ở phía sau quầy thungân. Lâm Hiểu đầu tiên đóng cửa lại, ngăn trở thây ma bên ngoài vào để tiệntay dọn dẹp đám tang thi bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.