Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Gặp cha mẹ



Thời gian một ngày rất nhanh đã qua, Lâm Hiểu về đến nhà, phát hiện trong ga-ra biệt thự chiếc xe phiên bản giới hạn, đó là xe của mẹ cô.

Quả nhiên, Lâm Hiểu mới vừa vào cửa đã nghe tiếng kêu, "Hiểu Hiểu, mau tới đây cho mẹ nhìn một chút, lâu thế chưa gặp con, mẹ thật nhớ quá."

Mẹ Lâm Hiểu là một mỹ nhân đúng tiêu chuẩn, đôi mắt sáng to, một thân trang phục công sở xa hoa, làm bà lộ ra tia cao cao tại thượng thật lãnh ngạo, nhưng thời điểm đối mặt với con gái, bà còn biết lộ ra bộ dạng mẫu thân cưng chiều con mình.

Ba mẹ Lâm Hiểu là đám cưới nhà giàu, tình cảm rất nhạt, sau khi sinh Lâm Hiểu ra trên cơ bản mỗi người có cuộc sống riêng, cũng có tình nhân riêng, bọn họ càng giống như hợp tác trên phương diện làm ăn chứ không phải vợ chồng. Đương nhiên có thể làm cho bọn họ liên tục bình an vô sự, thậm chí tín nhiệm lẫn nhau, nguyên do không phải những năm gần đây họ có giao tình hơn, mà là do Lâm Hiểu. Lúc trước bọn họ đã sớm có hiệp nghị, cả đời chỉ có một người thừa kế duy nhất, đó chính là Lâm Hiểu, vì bảo đảm cho địa vị của Lâm Hiểu, bọn họ đi làm giải phẫu tuyệt sinh, chỉ có dạng này họ mới có thể tín nhiệm lẫn nhau, tương lai cũng không phải đối mặt với tình huống một đống con ngoài giá thú, con riêng cướp đoạt tài sản.

Hai người này tuyệt đối là lý trí, tỉnh táo, đại biểu cho nhà giàu lạnh lùng, mà đoạn hôn nhân cũng vì dạng này mà trở thành hết sức kiên cố.

Cũng do nguyên nhân này, Lâm Hiểu thập phần không thích khu nhà cao cấp trống trải kia, cô vẫn muốn chuyển đi, đáng tiếc cha Lâm mẹ Lâm không đồng ý, vất vả lắm cô mới lấy việc học làm cớ để trốn thoát, không lâu sau thì bị chính mình chiếm mất thể xác.

Hai người đối đãi với con gái thật khác nhau rất nhiều, hiển nhiên cha Lâm là một người cha nghiêm khắc, mà mẹ Lâm lại tuyệt đối là người cưng chiều con cái.

Lâm Hiểu bị mẹ Lâm ôm vào trong ngực, cảm giác hết sức quen thuộc cũng như không muốn xa rời, phảng phất là bản năng thân thể phản ứng giống nhau, ở trong ngực mẹ Lâm cô có thể bỏ xuống tất cả phiền não.

"Hiểu Hiểu, nghe nói mấy ngày hôm trước con bị ba mắng? Con đừng để ý đến ông ấy, Hiểu Hiểu của chúng ta là người thừa kế xí nghiệp Lâm thị, việc học không tốt cũng không quan hệ gì, về sau tất có nhiều người tới giúp con xử lý công việc, con chỉ cần làm tốt công chúa Lâm gia là được."

"Mẹ..." Lâm Hiểu dựa vào tính tình nguyên chủ mà hướng mẹ Lâm làm nũng.

Mẹ Lâm sờ sờ đầu Lâm Hiểu, "Đừng cho mình áp lực lớn quá, nếu con gầy đi, mẹ thật đau lòng. Hiểu Hiểu không phải sợ, đợi tí nữa mẹ gọi điện thoại qua mắng ba con."

"Mẹ, đừng giận ba. Con biết rõ trước kia là con không tốt, làm cho ba thất vọng, nhưng mẹ yên tâm, con đã biết sai, con nhất định sẽ không để cho ba mẹ thất vọng đâu!" Nếu như là nguyên chủ, có mẹ Lâm bảo vệ, cô ấy sẽ tuyệt đối không cố gắng, tiếp tục làm thiên kim tiểu thư. Lâm Hiểu mặc dù cố gắng theo tính tình của nguyên chủ, nhưng cô cố gắng thay đổi từng chút một mà không để người khác chú ý tới.

Mẹ Lâm cảm thấy kinh ngạc, bà nhìn Lâm Hiểu một cái, thấy được Lâm Hiểu là nghiêm túc, "Nếu làm không được thì không cần miễn cưỡng."

Lúc này dì Vương khen ngợi thêm vào, "Phu nhân, người chớ xem thường tiểu thư, vài ngày nay cô ấy đều rời giường đúng giờ, trở về nhà còn nghiêm túc học tập, tin tưởng tiểu thư hiểu chuyện là thật."

Mẹ Lâm trong mắt hiện lên sắc vui mừng, "Thật sao?" Không có người mẹ nào không hy vọng con gái mình có thể xuất sắc, nhưng để bảo vệ con, bà không hy vọng con gái phải chịu quá nhiều khổ cực. Nếu Lâm Hiểu không có chuyện rắc rối gì, chỉ cần tìm cho cô một người chồng tốt, giúp cô xử lý tài sản Lâm gia thì tài sản Lâm gia đủ cho Lâm Hiểu tiêu xài cả đời. Cho dù về sau Lâm Hiểu không cố gắng cũng có thể bảo đảm nửa đời sau không lo không phiền

Nhưng hiện thời bà cảm giác được con gái có chút biến hóa, bà thế nào lại không mừng rỡ, "Được được được, Lâm Hiểu nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành."

Lâm Hiểu ngoéo miệng, "Hừ, lần này con muốn cố gắng cho ba xem một chút, chỉ cần con nghĩ sẽ làm, sẽ chắc chắn làm được!"

Nghe lời kiêu ngạo của Lâm Hiểu, mẹ Lâm càng cao hứng, "Không tệ, Hiểu Hiểu chúng ta thông minh như thế, chuyện cần phải làm nhất định sẽ làm được tốt."

Mẹ Lâm cùng Lâm Hiểu lại tán gẫu một hồi mới ăn cơm tối, Lâm Hiểu sau khi ăn xong liền nói muốn về phòng làm bài, mẹ Lâm cười tủm tỉm, "Đi đi."

Vừa về tới phòng, Lâm Hiểu liền đóng cửa lại, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không có lòi bí mật.

Lâm Hiểu cầm sách trong tay để sang một bên, mấy ngày trước cô còn có tâm tư nghiêm túc chăm chỉ làm bài tập, dự định làm một người con ngoan ngoãn, nhưng phát hiện hôm nay làm cô phải thay đổi kế hoạch, mạt thế đến nhanh, còn có thời gian nào để làm học sinh nữa!

Lâm Hiểu liệt kê ra một danh sách những thứ bản thân cần thiết, nếu mình dự định chuẩn bị sẵn vật tư, như vậy trước mắt thiết yếu chính là vũ khí! Ở Z quốc, vũ khí đều là quốc gia quản chế, ở thời mạt thế tuyệt đối là yếu thế, muốn ở mạt thế sinh tồn, nhất định phải có vũ khí trong tay. Vũ khí nóng loại này Lâm Hiểu nghĩ cũng không dám nghĩ, cô căn bản không có thế lực hắc đạo đi mua vũ khí nóng. Đối mặt với thực tế này, cô chỉ có thể tìm mua vũ khí lạnh. Vũ khí lạnh vẫn sẽ có một chút lưu động. Lâm Hiểu rất nhanh tìm ra được trên mạng một người bán cung cấp vũ khí lạnh, cô chọn được một thanh mã tấu, một thanh lang nha bổng, ước định thời gian địa điểm giao hàng, tiền trao cháo múc.

Rất nhiều nhân vật tiểu thuyết mạt thế đều có khí lực cường đại cùng thân thủ tuyệt kỹ, mà trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Hiểu không thể nào rèn luyện mình thành thiện nghệ đánh nhau. Cô đề ra mục tiêu hết sức cơ bản mà thực tế -- chạy và đối ứng đánh nhau. Cô nhất định phải rèn luyện năng lực chạy bộ, bất kể là vì chạy trốn hay là chiến đầu, nhất định phải có sự chịu đựng dẻo dai. Cho nên Lâm Hiểu đặt lịch hẹn với một câu lạc bộ thể hình, ngày mai sẽ bắt đầu tập luyện.

Lâm Hiểu ngồi trước máy tính, không ngừng tìm kiếm kiến thức sinh tồn thời mạt thế. Cô xuyên việt đến quyển sách mạt thế mình đã xem, nhưng khi đó cũng chỉ là xem qua loa, đối với các loại chi tiết cô cũng không để ý, rất nhiều tình tiết cô chỉ nhảy cóc qua mà không xem, hơn nữa tác giả cũng không viết được nhiều chi tiết nhỏ đến như vậy. Hiện thời, chính mình ở thế giới này muốn bảo đảm hơn, nhất định phải chuẩn bị toàn diện.

Nhìn danh sách mua đồ để trước mặt, Lâm Hiểu thở dài, chính mình không còn bao nhiêu thời gian.

Cho đến khi nằm dài trên giường, Lâm Hiểu mới một lần nữa nhớ tới nhân vật boss phản diện Đường Thiên Dật, trước mắt cô còn không biết xử lý chuyện này như thế nào. Nghĩ đến Chu Linh cùng Tiền San San đã nói qua, không lâu sau sẽ là party ở Đường gia, trong sách cũng không nói tới quan hệ của vật hy sinh nữ phụ và Đường Thiên Dật, không biết họ đã giải trừ hôn ước chưa. Nghĩ đến những thứ này, Lâm Hiểu liền nhức đầu.

Lúc này đã là rạng sáng hai, ba giờ, nhìn thời gian không còn sớm, Lâm Hiểu chỉ có thể bỏ vướng mắc này xuống, tắt đèn đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.