Khi ánh mắt chạm nhau những tưởng rằng người chung lý tưởng. Tôn Á, “Cay cả mắt.”
Triệu Quang Minh, “Đúng”
Tôn Á, “Đến cùng là bị bỏ thuốc gì đây, trước kia tớ còn cảm thấy người kia đáng thương!”
Triệu Quang Minh, “Tớ thì ngược lại, không cảm thấy người đó đáng thương mà cực kỳ ghê tởm, chỉ thích làm trò! Hiện tại tốt rồi, xem cô ta diễn ra trò gì!” Đại ca tốt bụng thành con “thiểm cẩu”.
Hai người nói xong thì đều đã hả giận, sau giờ học còn hẹn nhau trao đổi sách ghi trên lớp.
Tôn Á, “Không hổ là thần đồng, tớ nghe giảng mà đọc chả hiểu gì luôn.”
Triệu Quang Minh, “Cầm ngược rồi.”
Tôn Á “a” lên một tiếng, quay ngược lại, quét mắt rồi nhanh chóng chép lại những chỗ quên chưa ghi.
“Thật sao? Đây là lần đầu tiên có người khen chữ tớ đẹp đấy.” Tôn Á cũng cười rộ lên, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười rồi nghiêm túc chép bài.
Cô chưa từng nhiều lời với nam sinh nào như vậy. Cảm giác lạ quá.
…
Đến giờ nghỉ trưa.
Tôn Á mang cơm tới phòng làm việc để mượn lò vi sóng.
Diệp Tịch Nhan nhà xa, không quay về chỉ cất kỹ đồ đạc rồi định dùng thẻ xuống ăn cơm ở căng tin của trường.
Hứa Vong Xuyên vẫn còn ngồi thật xa. Chưa có lệnh, không dám tới.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bộ đồng phục chàng nam sinh, hình dáng cơ thể lộ ra, láng máng còn có thể nhìn thấy những vết tím xanh đằng sau lưng. Chắc là do trận đòn hôm qua, hoặc là do cô cắn và cào.
Thanh niên mang chút vết thương trên người. Mới đẹp đẽ làm sao.
Cô đi ra, xoa đầu anh, “Đi ăn cơm thôi.” Nam sinh quay đầu, ôm eo cô.
Dù mới chỉ có mấy tiết học, mà anh đã nhớ cô muốn ch*t, ôm chặt không chịu buông tay.
Trái tim cô hơi đau xót. Ôm lấy đầu Hứa Vong Xuyên dỗ dành, “Em sợ nóng, nóng là sẽ bực bội, giọng điệu hơi cáu kỉnh chứ không phải cố ý muốn hung dữ với anh.”
Anh gật đầu, dắt tay cô đến căng tin.
Anh không cho phép Diệp Tịch Nhan dùng thẻ của cô mà dùng cái thẻ dư mất chục tệ của mình để mời cô.
Ngày tốt lành chẳng còn mấy đâu.
Mỗi bữa ăn của Diệp Tịch Nhan đều là tiệc bàn xa hoa: đùi gà, móng heo, thịt viên thêm gia vị, hoa quả cũng là loại nhập khẩu tươi đã được chế biến, ăn xong tay trái một cốc sữa chua, tay phải một ly đá bào.
Mấy chục tệ của anh có tiêu hết cũng không đủ. Hai người đừng trước cửa kính chọn đồ.
Hứa Vong Xuyên đặt một bát rau lớn rồi nhìn cô. Diệp Tịch Nhan thở dài, “Gọi bát mì hoành thánh đi.” Được rồi được rồi.
Cho anh ta một chút mặt mũi vậy.
Đỡ phải nghe tiếng lòng tự trọng của chó lớn bị vỡ vụn.
Tất cả đồ ăn trong bát mỳ hoành thánh đều là đồ chay, không có thịt, vừa nếm đã thấy nhạt nhẽo, cô không ăn nổi, chỉ uống hai ngụm canh.
Hứa Vong Xuyên thì ngược lại, gắp hai đũa đã hết chỗ mì sợi trong bát. Diệp Tịch Nhan đẩy bát của mình qua, “Đừng lãng phí.”
Anh liếc cô một cái rồi cúi đầu xuống, ngoan ngoan ăn hết bát mì hoành thành kia.
Sau khi trả lại bát còn cố gắng bê thêm một phần bánh quế, cẩn thận đặt trước mặt cô.
Cực kỳ giống lão sói xám đi ra ngoài, săn thêm đồ ăn cho vợ con. Phần đồ ngọt này tận 24 tệ đó.
Diệp Tịch Nhan không thiếu tiền nhưng khi nhìn Hứa Vong Xuyên bưng đồ ăn tới, không hiểu sao cô lại nhớ đến chút chuyện cũ.
Khi mang thai, cô cực kỳ thèm ăn.
Đặc biệt muốn ăn bánh bích quy, chính là loại bánh Oreo mà trước kia cô đã rất ghét.
Dùng chỗ vật tư tích luỹ mãi mới đổi được một gói. Còn bị Lưu Bưu cướp, ăn mất.
Trải qua quá nhiều chuyện đau khổ còn chưa khóc vậy mà trong khoảnh khắc đó, cô thật sự đã sụp đổ. Vật tư thì ít, ai cũng khó khăn nhưng sao một người đàn ông lại có thể tranh đồ ăn với người phụ nữ đang mang thai chứ.
Mặc dù cô là đồ đê tiện, ai cũng có thể làm chồng, nhưng cô đã theo Lưu Bưu lâu như vậy mà!
Cô ngồi dưới đất, khóc đến thê thảm. Tất cả mọi người đều xem trò cười.
Hứa Vong Xuyên đi kiếm vật tư trở về cũng nghe được tiếng khóc, sau khi hỏi ngọn nguồn câu chuyện, lập tức ôm nửa thùng tới. Mặc dù đều đã hết hạn, nhiều
cái còn bị nấm mốc, nhưng đó là lần đầu tiên sau tận thế cô được ăn đến no bụng, ăn đến vui vẻ mới dừng lại.
“Cục cưng, sao em lại khóc?”
Diệp Tịch Nhan đánh vào người anh một cái, “Về sau anh phải đối xử tốt với em, nghe chưa?”
“Nghe mà.”
“Hai lỗ tai đều đã nghe chưa?” “Nghe hết rồi.”
Diệp Tịch Nhan bóc chiếc bánh quế, quết bơ rồi đưa cho anh ăn. Hứa Vong Xuyên lắc đầu, “Em còn chưa ăn mà.”
“Thật là đồ khốn nạn!”
Cô đang tốt đẹp, nhất định cứ phải dùng hồi ức chó ch*t đó để kích thích cô. Hiện tại còn nói những câu khiến cô cảm động, thật sự là ghê tởm đến cực điểm!
Diệp Tịch Nhan càng ngày càng không hiểu, sao trước kia mình lại ngu ngốc đến vậy, không nhìn thấy dưới vẻ ngoài và chỗ tiền tài là một nhân cách cao thượng.
Cô gái bĩu môi, “Bơ ngấy lắm, cái này cho anh ăn trước.” Nam sinh há mồm ăn hết.
Sau đó cắt miếng bánh bích quy ngoài cứng trong mềm thêm chút mức quả rồi đút cho cô.
Diệp Tịch Nhan lúc này mới há miệng.
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà cô cảm giác ngon khác thường, còn ngon hơn so với bánh cô tự mua.
Hai người đút cho nhau ăn mà người bên ngoài nhìn đều muốn nôn. Cô còn lâu mới quản ánh mắt người đời.
Cơm nước xong xuôi, nắm tay Hứa Vong Xuyên rồi chui vào rừng cây nhỏ. Chọn địa điểm không người rồi nhảy vụt, treo người lên hông anh, giữ chặt đầu chàng trai, hung dữ hôn xuống.
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn.
Ôm lấy cái mông nhỏ, vần vò rất thuần thục, mặc kệ cô gặm cắn thế nào, dưới con mắt lạnh lùng sắc bén của chó hoang, tất cả đều là dịu dàng.
“Sao không há miệng?”
Diệp Tịch Nhan rút lui, mở mắt ra và hỏi.
“Há miệng sẽ không nhịn được nữa.” Anh chớp mắt nhìn cô, mũi cọ qua cọ lại, giọng nói cực thấp, “Muốn anh sao?”
“Ừm.”
“Phía dưới hay là phía trên?” “Cả hai đều muốn.”
“Ngứa à?”
“Ngứa muốn ch*t!”
Hứa Vong Xuyên sờ đến chiếc khoá bên cạnh sườn của chiếc váy đồng phục, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở, bàn tay lớn luồn vào sờ đến bờ mông căng tròn, nắn bóp hai phát, rồi tiếp tục đi xuống dưới, gạt mảnh vải đồ lót sang một bên, ngón giữa và ngón áp út khép chặt lại, ma sát qua lại ở khe thịt, có nước thì lập tức hôn lên cái miệng nhỏ đói khát rồi hung hăng cắm vào.
Òm ọp òm ọp.
Tiếng rên rỉ vỡ vụn ngay lập tức tràn ra khỏi miệng Diệp Tich Nhan.
Cô gái như mất hồn treo trên hông chàng trai, tiểu huy*t gắt gao kẹp chặt lấy ngón tay, cảm nhận trong chốc lát liền chôn đầu vào cổ Hứa Vong Xuyên, trợn mắt nhe răng.
“Đau…”
“Về sau đổi thành dương v*t còn đau hơn.” “Anh không thể dỗ dành em sao?”
Hứa Vong Xuyên cắn mũi cô một cái, ngón tay hơi rút ra, “Cục cưng xấu xa, trợn mắt nói dối, đây không phải là đang dỗ dàng em sao?”