“Thật đấy, Diệp Tịch Nhan cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ, đừng hành xử theo cảm tính.”
Diệp Tịch Nhan hất cằm, “Đúng là anh ta không có tiền đồ, thẻ trường cũng chỉ có dư ba trăm tệ.”
“Đúng đầy, tiền ăn vặt cuối tuần cũng không đủ.” Diệp Tịch Nhan cười rộ, “Nhưng tớ có tiền.” Tôn Á, “…”
Cô gái ngáp dài một cái, híp mắt duỗi người, “Tớ á, thích nhất là những chàng trai trẻ tươi non mười tám đôi mươi, như mặt trời ban trưa, cực kỳ giỏi giang, lớn tuổi chút thì chỉ như mặt trời sắp lặn.”
Tôn Á phun cả miếng nước vừa uống ra ngoài.
Vì sao giọng điệu của cô ấy sắc lạnh như phú bà vậy.
Quả nhiên đã bị Hứa Vong Xuyên bỏ bùa! Nếu không, người bạn luôn thanh cao chỉ thích học tập sao có thể mê luyến nam sắc chứ! Còn cái gì mặt trời ban trưa, năng lực như mặt trời thật sao?
Ánh mắt Hứa Vong Xuyên đảo qua hai người, đặt thùng nước xuống mặt đất một cái nặng nề.
Bành!
Tôn Á nhìn lại, tất cả gai ốc sởn hết lên, lông mày con mắt bay loạn, run rẩy cầm túi sách rồi chạy mất.
Triệu Quang Minh cũng đi đổ rác về, vội vàng chạy lại xin lỗi, “Đại ca, Tôn Á không cố ý đâu, cô ấy chỉ bị giáo viên chủ nhiệm xúi giục, không biết anh cao quý, mạnh mẽ như thế nào.”
Lúc này đến phiên Diệp Tịch Nhan phun nước— Ghê nha. Triệu Quang Minh.
Thần đồng cũng có thiên phú trong việc nịnh bợ đó, khen như thế thì còn là Hứa Vong Xuyên sao?
Hứa Vong Xuyên buồn bực, hiển nhiên canh cánh với hai câu “thẻ trường cũng chỉ có dư ba trăm tệ” và “chàng trai trẻ tươi non mười tám đôi mươi”. Lúc đưa
Diệp Tịch Nhan về nhà, ôm cũng không ôm, hôn cũng không hôn, nhìn cái miệng chó kìa, ai không biết còn tưởng có người giành xương với anh ta đó.
Diệp Tịch Nhan không để ý tới điều này.
Đàn ông giận dỗi thì cứ để đó, đừng dỗ dành, càng dỗ càng yếu ớt, hai ngày nữa là ổn thôi.
Ừ thì, nếu không ổn thì lại phải cố dỗ dành vậy. Xe RV sang trọng được đặt mua đã về.
Cả ngày thứ bảy, Diệp Tịch Nhan không đi ra ngoài chơi, chỉ ở nhà đọc sách hướng dẫn. Giai đoạn đầu, vật tư vẫn còn dư dả, lái xe chạy trốn là lựa chọn đầu tiên, nhưng cô muốn thoải mái một chút nên nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định đặt trước cái xe này.
Hai giường ngủ.
Một cái ở phía trên, đối diện cửa sổ mái che, phải khom lưng, không cần nói liền biết là để đồ vật linh tinh.
Còn cái ở dưới, rất rộng, hai người trưởng thành ngủ cũng vừa.
Phòng bếp, nhà vệ sinh có đầy đủ mọi thứ, còn có hai cái tủ sắt, giai đoạn cuối để chở đồ ăn và vũ khí thì lại quá là thích hợp, phải biết ch*t đói liều mạng, chỉ vì cái bánh mì cũng có thể đâm thủng ruột nhau đó.
Lượng dầu tiêu hao không nhiều.
Đã có Hứa Vong Xuyên, chuyện tìm kiếm xăng dầu sẽ không là vấn đề.
Phía trên còn có tấm pin năng lượng mặt trời và bình ắc quy, trong tình huống khẩn cấp hết xăng dầu, ngôi nhà di động vẫn sử dụng được bình thường.
Đợi ba năm ngày trong đám zombie chờ cứu viện tới thì dư dả.
Cô còn nhờ cha mẹ ở thủ đô đặt hộ ít đồ ăn, nói rằng mua chuẩn bị cho hoạt động từ thiện, tạm thời chưa cần dùng đến, bảo họ bảo quản giúp.
Mẹ thao thao bất tuyệt một hồi, sợ rằng sẽ hết hạn.
Cha ngược lại không có nói gì, nhà của bọn họ ở thủ đô còn rất nhiều phòng trống, để thêm ít đồ cũng không chật.
Về phần bức thư nặc danh Diệp Tịch Nhan gửi cho cục cảnh sát, hai tháng rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ đã chìm xuống đáy biển. Cô cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng không ngoài dự liệu, đang sống yên ổn bỗng nhiên nhận được lá thư nói rằng hai tháng nữa sẽ bùng phát virus Zombie, toàn nhân loại tiến vào thời đại người ăn thịt người, ai mà tin chứ?
Đầu óc có bệnh sao?
Được rồi.
Lo cho bản thân đi đã.
Cô chỉ trọng sinh, biết trước một chút việc, cũng không phải biển đổi thành Spider Man, động chút lại muốn cứu vớt thế giới khỏi nguy hiểm.
Đáng ch*t thì phải ch*t.
Không đáng ch*t rồi cũng phải ch*t.
Dù sao, người sống thì sớm muộn cũng ch*t thôi. Thoát sao được.
Đọc xong cuốn sách hướng dẫn sử dụng xe RV, Diệp Tịch Nhan tiếp tục sao chép phim ảnh, phim truyền hình, hay dở gì cũng tải xuống. Trong lúc nhàm chán, cô mở diễn đàn, ấn nhầm vào link ảnh sẽ, dưới sự gột rửa của những bức ảnh người mẫu nam cay mắt, cô sắp mù rồi.
“Từ dáng người đến kích cỡ đều không bằng chú chó nhà cô, còn không biết xấu hổ mà chụp, xuỳ.”
Diệp Tịch Nhan đóng máy tính.
Đoán chừng Hứa Vong Xuyên chắc đang cảm thấy cô quạnh, cô gọi điện thoại cho anh.
Tút tút tút—
Ba hồi chuồng rồi còn chưa nhấc máy.
Thật sự là gan to bằng trời rồi, mới yêu nhau vài ngày đã không nhận điện thoại. Diệp Tịch Nhan cầm di động ngẫm nghĩ, xoá số điện thoại! Không gọi nữa!
Qua hai giờ, không thấy lời mời xin kết bạn nào, cảm giác là lạ, không phải là đang nghi ngờ bị anh ta cắm sừng, giờ Hứa Vong Xuyên còn đang bị cô mê hoặc, sao có thể ngoại tình chứ…
Nửa đêm tỉnh ngủ, điện thoại rung lên.
Vô số thông báo gửi lời mời kết bạn, tất cả đều là do Hứa Vong Xuyên gửi tới.
Diệp Tịch Nhan lẩm bẩm hai tiếng, thêm bạn lại lần nữa, còn chưa hỏi tội thì trong loa đã vang lên tiếng con chó đang cực kỳ kích động:
“Cục cưng, cục cưng, ra ăn đồ nướng đi?” Ba giờ sáng đi ăn đồ nường?
Đây là việc người làm sao?
“Trốn đi đâu thế?” Diệp Tịch Nhan phát cáu trong điện thoại, “Gọi điện thoại cũng không nghe, tôi còn không dám tưởng tưởng mai sau anh đối xử với tôi thế nào đâu!”
“… Đi không?”
” Không, cảm ơn.”
“Được.”
Chàng trai im lặng một lát rồi cúp điện thoại.
Bụng dạ Diệp Tịch Nhan hơi buồn bực, không thoải mái, rõ ràng bà dì chưa đến sao cảm xúc cứ như đang nhảy nhót loạn xạ vậy. Quả nhiên yêu đương vào khiến người ta tổn thọ, tưởng tượng đến một tuần trước thôi, cô còn đang ăn uống no say ngủ ngon lành, hiện giờ cứ trằn trọc, mong mỏi.