Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 2



Một câu hẹn con mẹ cô khiến Diệp Tịch Nhan thật sự không biết nhắn tiếp thế nào.

Cô nghĩ nghĩ một lát, nghiên cứu một chút—có thể do trực tiếp gửi bức ảnh tự sướng mang tính khêu gợi quá làm Hứa Vong Xuyên tưởng rằng cô bị hack nick, chắc chắn là như vậy rồi.

Diệp Tịch Nhan liếm môi dưới, chỉnh lại cổ áo, ngồi thẳng lưng. Tiếp tục gửi tin nhắn.

Lúc này là tin nhắn thoại, giọng nói ỏn à ỏn ẻn. Diệp Tịch Nhan: “Bức ảnh …kia thật sự là tôi.”

Hứa Vong Xuyên cũng gửi lại tin nhắn thoại nói: “Tôi là ai vậy?”



Được lắm, sau khi bị nhục nhã trước toàn trường, “thiểm cẩu” không liếm nữa cũng là chuyện bình thường thôi. Diệp Tịch Nhan sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại, nếu là lúc trước cô chắc chắn sẽ xóa số rồi kéo nó vào blacklist, cắn chặt không tha cho hắn ta, nhưng lúc này không giống như xưa, tính cách của cô cũng đã có sự thay đổi lớn.

(thiểm cẩu chỉ người theo đuổi, làm mọi cách để lấy lòng đối phương)

Hắn ta là đùi.

Cô phải ôm được, dù dùng biện pháp nào đi chăng nữa.

Diệp Tịch Nhan: “Có thể đến tâm sự không? Giữa chúng ta có hiểu lầm lớn.” Hứa Vong Xuyên: “Tâm sự, được, cô mời sao?”

Diệp Tịch Nhan: “Tôi mời.”

Hứa Vong Xuyên: “À, đầu tiên nói trước không được mời bún thập cẩm cay.” Diệp Tịch Nhan: “Tám giờ tối, cơm Tây ok?”

Hứa Vong Xuyên: “Ừm.”

Gửi địa chỉ qua, khoá điện thoại, qua một hồi lâu, Diệp Tịch Nhan đều có thể nhìn khuôn mặt vặn vẹo của mình trên màn hình. Cơm Tây cái quái gì cơ, cô là đứa con phá gia chi tử sao?

Hai đời cô chưa bị người đàn ông nào bắt chẹt như thế.

Được rồi.

“Hắn là đùi, là đùi, là đùi… Mình không thể tuỳ hứng, tiền thôi mà, dù sao sau này cũng là mớ giấy lộn.”

Muốn làm việc tốt cần xây dựng tâm lý vững vàng.

Diệp Tịch Nhan móc túi trang điểm, lấy chiếc gương nhỏ trang điểm thêm. Thật ra cô gái mười mấy tuổi không cần dặm thêm phấn cũng đã rất xinh đẹp, nhưng đàn ông là đồ ngu xuẩn, thích hồng hồng, trắng trắng, không quyến rũ lả lơi là không cứng nổi.

Tô son môi xong, Diệp Tịch Nhan xuất phát.

Tối thứ sáu, nhà hàng phương Tây đông một cách khác thường, hơn nữa thuần một màu tình nhân.

Cô không có tâm tư chọn đồ ăn, chỉ bừa suất ăn tình nhân rồi lên lầu hai, cốc nước chanh nóng cũng không ủ ấm được bàn tay lạnh buốt của cô gái.

Cô đã gửi thư nặc danh đến cục cảnh sát thông báo thời gian virus Zombie bùng phát.

Nhưng có ích gì hay không, dùng được bao nhiêu thì thực sự rất khó nói. Nhân tính… là thứ không thể tin.

Không bao lâu sau, Hứa Vong Xuyên tới.

Nam sinh rất cao, khổ người 1m89 đứng chắn trước cửa, khung cửa cũng sắp bị phá hỏng.

Dáng dấp đã đủ cồng kềnh, đầu óc lại đặc biệt chứa đầy bã đậu, chỉ với từ tiếng anh đơn giản “Destiny” mà phải đánh vần ghép từng chữ một khiến mấy đứa trẻ con đi qua cũng phải bụm miệng cười.

Anh trai này có dáng vẻ không được thông minh.

Xác định đây là nhà hàng Diệp Tịch Nhan đã hẹn, Hứa Vong Xuyên cứ co quắp đứng chờ ở cửa ra vào, đợi đến khi nhân viên cửa hàng mời mọc mới cất bước đi vào, nét mặt lạnh như băng ngực ưỡn thẳng nhìn thì khá được, nhưng thật ra đang rất là khẩn trương.

Thời tiết vẫn còn lạnh, hắn ta đã bắt đầu mặc áo cộc và quần đùi. Thường xuyên vận động nên đổ nhiều mồ hôi, phía sau lưng chiếc áo thun cotton bắt đầu vàng ố, giống như màu bãi tè dầm đứa trẻ con, nhìn rất cũ, quần cộc cũng có màu cáu bẩn. So với những người đàn ông ăn mặc theo trào lưu ở trong cửa hàng thì như người của hai thế giới, chỉ còn thiếu việc viết lên mặt hai chữ vừa nghèo vừa thối thôi.

Hắn ta nghển cổ nhìn lên lầu.

Thấy Diệp Tịch Nhan rồi cũng chỉ dám nhìn một chút là lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đồ gà mờ.

Chẹp.

Trong lòng Diệp Tịch Nhan thầm xì một tiếng nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ mặt xinh đẹp đáng yêu, lúc ban đầu thì chưa cười lớn rồi bỗng sửng sốt nở hai lúm đồng tiền ngọt ngào, ỏn à ỏn en gọi, “Anh Vong Xuyên, anh đã đến rồi à.”

Toàn thân Hứa Vong Xuyên chấn động. Giật lùi lại.

“Cô vẫn còn muốn trêu chọc tôi?” Diệp Tịch Nhan: …

Bóng ma tâm lý lớn như thế sao.

Cô gái nhất thời suy sụp làm bộ cúi đầu khom lưng.

Hứa Vong Xuyên dần hả giận, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống, mặt hơi đỏ, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm chiếc bàn tròn bày hộp trầm thơm, chum nến, bình hoa cúc non, khăn trải bàn phong cách trung á… Dù sao thì cũng không nhìn cô.

“Em muốn gặp anh để giải thích vài điều.” Diệp Tịch Nhan cân nhắc chọn từ, “Hứa Vong Xuyên, thật xin lỗi, cách em từ chối anh em biết nó không ổn, anh tốt bụng thích em, em lại cố ý tổn thương anh. Em làm thế là không đúng.”

“Tôi không tin.”

Nam sinh ngồi khoanh tay, nghiêng đầu, quai hàm căng phồng lên, “Lúc cô đọc bức thư tình tôi gửi trên loa phát thanh, cô còn cười ra tiếng.”

“A, thật sao?”

Thời gian quá lâu, cô đều đã quên mất mình trong quá khứ xấu xa như thế nào. Diệp Tịch Nhan lúng túng kéo kéo cổ áo.

Chiếc nơ đồng phục rộng ra để lộ chiếc cổ trắng nõn, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng còn mơ hồ nhìn thấy lớp nội y màu hồng đào.

Hứa Vong Xuyên liếc mắt nhìn qua trong phút chốc rồi đột nhiên nhớ tới tấm hình kia lại thu hồi ánh mắt ngay.

Khoé miệng căng chặt.

Không chừng lại muốn bắt nạt anh.

Những học sinh ngoan này, trong nhà có tiền có thế, chẳng phải thích bắt người khác làm đồ chơi cho mình sao?

Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, Diệp Tịch Nhan suy nghĩ một lát rồi thở dài, “Đúng, em trước giờ vốn không quan tâm đến cảm nhận của anh, cũng không muốn xin lỗi nữa. Nhưng em thật sự muốn ở bên anh, Hứa Vong Xuyên, chia tay với Trương Hiểu Thi đi, làm bạn trai em.”

“Con mẹ nó cô bị bệnh à? Nghe lời nói của chính mình đi, có giống tiếng người không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.