Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 211



Vận mệnh xoay chuyển

Giang Diễn luôn có một linh cảm, quân đội Giang gia sẽ bất diệt mà hắn cũng sẽ luôn cười đến phút cuối cùng.

Về phần tại sao?

Đương nhiên là do khí vận của hắn, hơn nữa lại biết thế nào là đục nước béo cò.

Bạn xem, vừa bắt đầu mẹ hắn đã cho hắn ăn tinh thạch để cướp đoạt dị năng dịch chuyển, những chuyện khác không giỏi nhưng việc quan trọng nhất ở tận thế là giữ mạng, nói đến việc giữ mạng đương nhiên không có dị năng nào tốt hơn dị năng dịch chuyển, điều này đã thể hiện vận khí đồng thời năng lực của hắn.

Giang Diễn từng đỏ mắt ganh tị Hứa Vong Xuyên với dị năng nổ tung trở thành bá chủ Giang thị, cát cứ một phương, nhưng rồi sao chứ, đấu một trận với đám điên rồ, kết cục thê thảm khỏi phải nói, cuối cùng còn liên luy một đám người, ch*t có, trốn biệt có.

Bản thân không thể sống sót, con cái không thể bảo vệ, vợ người không ra người quỷ không ra quỷ, ngao du khắp bốn phương.

Nào giống hắn, người bên cạnh lần lượt thay đổi, duy nhất mình hắn tiêu dao khoái hoạt.

Không chỉ Giang Diễn cho rằng như vậy.

Người khác cũng thường nói, hắn là người mang vận khí.

Khi tổ chức phản động” hoa khiên ngưu” dần lớn mạnh, Giang Diễn cũng không quá lo lắng, ngược lại để ý đám con lai nấp trong núi sâu hơn, sống đủ lâu, hắn đương nhiên hiểu dòng lũ lịch sử cuồn cuồn không dứt, hoặc là hợp thành thế lực mới, hoặc đè ch*t bọn họ từ khi mới manh nha, thoả hiệp là sự lựa chọn thấp kém nhất.

Hắn dựng cạm bẫy, ý đồ bắt thi thể con lai nghiên cứu, đồng thời còn nhờ Diệp Tịch Nhan vào núi sâu thám thính.

Diệp Tịch Nhan có vô số mối liên hệ với tổ chức phản động “hoa khiên ngưu”. Điều này Giang Diễn biết rất rõ.

Chẳng qua, quy luật vận hạnh của thế giới xưa nay không phải kiểu trắng đen rõ ràng, chung lợi ích là bạn, chưa quan trọng không nên gây thù hằn.Cho dù Diệp Tịch Nhan không giúp hắn bắt đám hoa khiên ngưu, nhưng lại có thể hỗ trợ nghe ngóng tin tức —— theo sự tiến hoá không ngừng của virus, đại cầu tối tắm dần lộ diện, biến dị nghìn lượt của con người chỉ là một phần nhỏ, Diệp Tịch Nhan từng đi đến vùng duyên hải, theo như cô ấy nói, một số lòai cá đã mọc chân đi lên bờ.

Nếu như cô không nói điêu, có lẽ mấy chục năm nữa đại chiến nhân ngư sẽ nổ ra.

Ai biết được?

Tiến hoá tạo ra vô vàn chủng loại.

Khủng long đã từng là bá chủ địa cầu, về sau đổi thành con người, về sau nữa thì có trời mới biết, có lẽ là cá biết trèo cây, cây chà đạp cá, người ngoài hành tinh trèo ra khỏi tâm trái đất, virus zombie tiến hoá tạo ra nền văn minh mới cũng chẳng phải không thể.

Trăm năm giao tình, Giang Diễn cung cấp rất nhiều manh mối, Diệp Tịch Nhan đều vui vẻ đi tới.

Lần này, hắn vẫn ngóng trông chờ đợi như mọi lần.

Giang Diễn đã bố trí đâu ra đấy ở phía ngoài nhà kho khu căn cứ, để chuẩn bị kỹ lưỡng chào đón “nhóm trộm nhỏ”, hắn thảo luận một hồi lâu với nhóm cố vấn, lập ra Plan A B C D E, tưởng tưởng đủ loại tình huống có thể xảy ra, bảo bảm tóm gọn không có sai sót nào.

Thật ra bắt không được có thể giết ch*t ngay tại chỗ. Tiêu diệt không được chuyển qua giảng hoà.

Đám người quân đoàn xắn tay áo làm nóng người, Giang Diễn ung dung làm Lã Vọng buông cần.

Phần thưởng lần trước là vắc xin trường sinh cũng phương pháp nuôi dưỡng huyết nô, lần này, đám lão già đều ngửi được mùi cơ hội, cảm giác nắm được là có thể kéo dài thêm một trăm năm.

Khi vận mệnh chuyển hướng đều không có chút dấu hiệu, cứ thế loã lồ phơi bày, nhưng người trong cuộc đã đặt mình vào chẳng nhìn rõ điều gì, đến tận lúc xảy ra mới hối hận, biết trước hôm nay thì ngày trước chẳng vậy.

Quân đoàn hoa khiên ngưu phát động tấn công bất ngờ giữa đêm khuya. Khi sao sáng lên cao, thành công kiểm soát quân đội.

Bọn họ sử dụng vũ khí liên hình có thể hạn chế dị năng, Giang Diễn không cứu được mẹ, ngược lại còn bị đâm trúng, bắt giữ, vốn một ý nghĩ sẽ dịch chuyển cách xa mười cây số, giờ đổi lại là dịch hai bước.

Đám người quân đội bị dây xích đặc chế trói thành một chuỗi, nhốt vào toa xe.

Giang Diễn vẫn cảm thấy may mắn, quân kháng chiến hoa khiên ngưu muốn kéo dài chiến dịch, sử dụng vũ khí hạng nặng oanh tạc không ngừng nghỉ mấy tháng xác thịt mới có thể bị triệt tiêu hoàn toàn, chỉ cần có một chút cơ hội, quân đột ắt có thể phản công.

Không chỉ có hắn nghĩ như vậy. Những người bị bắt đều nghĩ như thế.

Cho đến khi toa xe mở toang, thiếu niên tóc trắng xuất hiện, Giang Diễn mới nghe được tiếng bánh xe vận mệnh xoay chuyển.

Thời gian trôi qua trăm năm, nhưng Hứa Vong Xuyên cho dù hoá thành tro Giang Diễn vẫn nhận ra.

Thiếu niên tóc trắng lên xe, xích sắt trong xe bắt đâu rung chuyển. Cậu ta liếc qua một cái, dường như rất hài lòng với số lượng và chất lương, gật nhẹ với thủ lĩnh quân đoàn hoa khiên ngưu.

” Lấy hết.”

“Tất cả…sao?” Nhóm cấp cao của quân đội Giang gia đều là dị năng giả, có ai không phải là người bất tử sống trên trăm năm, thật sự có thể tiêu hoá sao?

“Đúng vậy, nhà tôi có người bị thương, dùng bồi bổ.”

Thiếu niên nói năng từ tốn, thấy quân kháng chiến tỏ vẻ không vui vẻ, lại từ lòng bàn tay rút ra vài sợi xiềng xích ném trên mặt đất, ” Có phải lấy không đâu, đủ chưa?”

“Chúng tôi không có ý này, ngài đã mở miệng, vậy cứ mang hết đi, chẳng qua chúng tôi vẫn phải nhắc nhở ngài trước, đừng khinh thường nhóm người này, toàn đám cáo già dị năng giả đó.”

Giang Diễn bò lên phía trước hai bước.

Quái vật đầu heo hú hét phi lên xe trực tiếp ngoạm hắn một phát, vừa nhai vừa nói:”Hơi chua, nhưng năng lượng rất cao, cho Xà Mật ăn vừa hợp!”

Miệng mũi Giang Diễn tuôn đầy máu tươi, hơi thở mong manh:” Hứa Vong Xuyên… Cậu còn sống.”

Hứa Vong Xuyên quay người, “Mày là ai?” “Cậu quên tôi? Sao cậu có thể quên tôi chứ?!”

Đầu Heo phình bụng cười to, chỉ vào Giang Diễn và nói với Hứa Vong Xuyên: “Đại ca, tên này ưa nhìn, có phải anh làm chuyện xấu hổ gì với hắn không! Hai

người đàn ông, có cái gì thì khó mà nói!” “Đánh rắm!”

Hứa Vong Xuyên vung xích sắt cắm vào miệng Giang Diễn, xuyên qua não, ghim chặt lên toa xe.

Tốt, giờ đã yên ắng.

Hứa Vong Xuyên ngáp dài nhảy phắt xuống xe, Đầu Heo và Kim Cương theo sát phía sau.

Mắt Kim Cương đảo như rang lạc, muốn hỏi lại không dám.

Đầu Heo hèn hẹ đã quen, thích nói chuyện quái gở: “Đại ca, sao lại hành hạ mỹ nam như thế, anh không đau lòng em đau lòng… Dù gì người ta cũng có chút duyên phận với anh! Hừ ~ đàn ông các người ~ đều là lũ khốn khiếp ~”

“Đánh rắm.” Hứa Vong Xuyên nhảy vào phòng điều khiển, bỗng nhiên đóng sầm cửa, khuỷu tay dựng vào cửa sổ xe tức giận nói:” Vừa nhìn đã thấy bực, nếu Xà Mật không ăn sạch hắn, lão tử phá nát hắn.”

Đầu Heo cười rung rốn.

Xỉa kẽ răng, chê thịt Giang Diễn chua loét.

Đi được hai cây số lại chẹp miệng nhắc: “Đại ca, nhỡ đâu là người quen cũ ngày trước của anh? Anh không tò mò chút nào sao?”

“Hiện tại tao sống khá tốt, sao phải tự tìm khó chịu.” “Thế nhưng là…”

“Quay lại một trăm năm trước, mày còn ở chuồng heo, tao là con người, không chung đụng với nhau, chẳng lẽ đồ Đầu Heo nhà mày còn muốn đòi nợ hộ tổ tiên, coi tao là hậu nhân của đồ tể từng thịt họ?”

“Điên đâu.”

Đầu Heo phun ngụm nước bọt, tiếp tục móc kẽ răng.

Xe chạy được mười dặm, nhìn khói lửa bốn phương tám hướng từ căn cứ nhân loại, Đầu Heo hoàn toàn quên việc soi mói chuyện ân oán trước kia của Hứa Vong Xuyên và người bất tử, chỉ ra ngoài cửa sổ hưng phấn nói:” Oa, đại ca nhìn mau, toàn là người ch*t!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.