Diệp Tịch Nhan ôm lấy anh, còn tưởng phải dùng hết sức mới ngăn lại được, kết quả ôm một cái đã ngoan.
Hứa Vong Xuyên chỉ vào tên Giang Diễn đang ngất dưới đất, nghiến răng hai ba lần, nói bằng âm thanh quái gở: “Thằng này muốn cọ vào em!”
“Biết.”
“Vậy em còn xin tha cho hắn?”
“Không không, không phải là xin.” Khác với việc bị lưu manh quấy rồi, Giang Diễn còn chưa cọ được, đánh thành bùn nhão thì hơi có quá mức. Mới lại, vẫn chưa đến tận thế, đánh ác quá, đám con ông cháu cha này bắt bắp đùi của cô vào sở cảnh sát ngồi xổm thì biết làm sao? Hay cô “chồng hát vợ khen hay”, cũng xơ múi chút để đi vào cùng nhỉ?
Cùng không phải là không làm được. Nếu như nam nữ được nhốt chung.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi, đi xem phim nhé?”
“…Ừm, còn muốn đi ăn cơm với nhau nữa.”
Diệp Tịch Nhan đẩy Hứa Vong Xuyên đi về phía trước, quay đầu nhìn Giang Diễn, thấy con thằng cha này đã ngất, không nhúc nhích nữa.
Cô gái mím môi, giơ chân giẫm lên mặt, đạp mạnh hai phát vào cái mũi, rồi lại lau đế giày vào chiếc áo sơ mi Versace cao cấp, xong xuôi mới kéo bạn trai rời đi.
Thỉnh thoảng bị bắt gian, đặc biệt am hiểu kỹ năng giả ch*t tại chỗ, Giang Diễn:
…
Người đã đi.
Tên đàn ông lau máu mũi và nước mắt tèm nhem trên mặt. “A, đau quá.”
Giang Diễn ôm mặt, nhìn hai dấu chân nhỏ trước ngực, yên lặng một lát rồi cười. Dẫm tốt lắm, dẫm quá tuyệt với luôn! Giang đại thiếu gia đã chán ngấy việc ôm ấp vợ người khác, ngay lập tức chuyển qua thích em gái mạnh mẽ giả ngọt ngào.
Hắn gọi điện thoại.
Rất nhanh đã tra được ghi chép thuê phòng của Hứa Vong Xuyên.
Học sinh trường cấp ba nhất trung, 18 tuổi mà học lớp mười một, bị lưu ban hai lần ít nhiều cũng có chút ngu xuẩn.
Ngu xuẩn như thế còn có thể có bạn gái.
Các cô gái nhỏ giờ sao vậy? Đều không biết chọn lọc sao? Nhưng ở trường thì hơi khó ra tay.
“Lão Trần, điều tra giúp tôi tên Hứa Vong Xuyên này hay đến đâu chơi, nhanh lên.”
…
Rạp chiếu phim.
Màn hình lớn đang chiếu phim tình yêu tuổi thanh xuân.
Đám con gái rúc trong ngực bạn trai hiện tại nhớ về đám bạn trai cũ của mình mà khóc lóc ríu rít, các chàng trai cũng sốt ruột, hoặc cũng đang ríu rít, ai mà không có người yêu cũ để hoài niệm chứ?
Mọi người đều cùng nhau nhớ nhung chứ sao. Diệp Tịch Nhan thấy mệt mỏi rã rời.
Hứa Vong Xuyên ăn một miếng bắp rang bơ, lại đút cho cô một miếng. Không ăn là không được.
Nhấc thành ghế ở giữa lên, Diệp Tịch Nhan dựa vào bả vai anh, hỏi, “Xem hay không?”
“Có hơi ngu ngốc.”
“Anh đã nói ngu ngốc thì chắc ngu ngốc thật.”
Mẹ ruột bệnh nặng đã vào phòng CPU, nữ chính vẫn còn dây dưa với nam chính. Mẹ cô sắp ch*t, mẹ cô sắp ch*t rồi đó, có thể đừng nói chuyện yêu đương trước được không?
Một giờ bốn mươi phút trôi qua.
Diệp Tịch Nhan vừa buồn ngủ vừa cáu kỉnh.
Cô ngáp một cái, kéo tay Hứa Vong Xuyên đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Tôn Á và Triệu Quang Minh đi ra từ rạp chiếu phim khác.
Trên màn hình led có viết “Sự ra đời của trái đất.”
Hai người còn đang thảo luận sôi nổi, từ vụ nổ Big Bang sinh ra biển rồi khắp nơi đều là nước.
Diệp Tịch Nhan nghĩ nát óc, cũng không nghĩ thông, bọn họ ưng nhau, hay là chỉ đến xem phim phóng sự, giao lưu học tập thuần tuý.
Tôn Á thấy cô, giơ tay vẫy vẫy.
Đột nhiên liếc về phía Hứa Vong Xuyên thì rụt tay lại, hận không thể tìm chỗ nào chui xuống.
Triệu Quang Minh hoàn toàn tương phản, nhìn thấy Hứa Vong Xuyên thì hai mắt toả sáng, khi liếc thấy cô thì răng sắp bị cắn nát.
Hứa Vong Xuyên không lên tiếng.
Gật đầu với Triệu Quang Minh, liếc về phía Tôn Á. Nói xấu anh à.
Con chó này vẫn luôn nhớ kỹ.
Diệp Tịch Nhan nhìn thấy bộ dạng thở phì phò của Triệu Quang Minh thì cô ý dựa vào ngực Hứa Vong Xuyên, đầu tiên là sờ eo, sau đó sờ mông, rồi dưới ánh mắt ăn thịt người của cậu ta, cô bóp vào bộ ngực chắc nịch.
Hứa Vong Xuyên nhìn trái nhìn phải.
Rồi nhìn về phía Diệp Tịch Nhan và hất cằm với Triệu Quang Minh, “Chị dâu cậu.”
Triệu Quang Minh, “…” “Gọi chị dâu.”
Triệu Quang Minh cứng cổ.
Thà ch*t cũng không theo, như lão sĩ phu liều ch*t can gián hôn quân thời cổ đại, khuôn mặt chịu đựng, bi phẫn.
Nhưng không có tác dụng, Hứa Vong Xuyên lại lạnh lùng nói, “Gọi, tên nhóc thối kia, câm sao?”
“Chào chị dâu!”
Triệu Quang Minh khe run rẩy, vội vàng chào hỏi.
Diệp Tịch Nhan ừ một tiếng, trách mắng: “Hù doạ người ta vậy? Nhìn trán cậu nhóc đổ đầy mồ hôi kia, không sao đâu, Tiểu Quang Minh, về sau Hứa Vong Xuyên có hung dữ với cậu, chị dâu sẽ làm chủ cho cậu.”
Tiểu Quang Minh.
Cô ta không há mồm, Triệu Quang Minh còn có thể nhẫn nhịn.
Vứa há miệng thì chàng trai đeo kính như ăn phải con ruồi, buồn nôn mắc ói mà không dám thoải mái biểu lộ.
Diệp Tịch Nhan nhe răng cười, gọi Tôn Á đến, dịu dàng giới thiệu, “Hứa Vong Xuyên, đây là bạn thân nhất của em. Nếu tương lai có việc gì, anh nhất định phải bảo vệ cô ấy như bảo vệ em nhé.”
Tôn Á còn đang sợ hãi, nhìn thấy Hứa Vong Xuyên lại càng sợ hơn.
Giờ thấy Diệp Tịch Nhan nói vậy thì cực kỳ cảm động, cô ấy trước kia không như vậy, mắt cao hơn đầu, xưa nay có bao giờ để ý đến người bên cạnh.
“Tịch Nhan, tớ học vẫn tốt, xưa nay lại không gây chuyện, sao cần trùm trường…à không, bạn học Hứa bảo vệ chứ?”
Diệp Tịch Nhan rũ mắt, “Chỉ sợ cậu không gây chuyện, mà chuyện vẫn tìm đến cậu thôi. Đề phòng một chút, anh ấy đặc biệt có thể gánh vác mọi chuyện.”
Hứa Vong Xuyên im lặng một lát rồi đồng ý. “Có việc nói là được.”
“Cảm, cảm ơn đại ca.”
Tôn Á bắt chước Triệu Quang Minh gọi anh ấy là đại ca. Nói cũng kỳ lạ, gọi đại ca xong, cảm giác cỗ áp lực u ám liền biến mất, còn thấy ấm áp?
Chả trách Triệu Quang Minh suốt ngày réo đại ca ơi, đại ca ời không ngớt miệng.