Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 38: Chó giữ nhà



Không chỉ trầm mặc, mà còn đẹp trai hơn rất nhiều.

Nhưng nói với bạn thân rằng người yêu mình đẹp trai thì có vẻ hơi kỳ.

Thật ra ngũ quan của Hứa Vong Xuyên không tệ, vóc dáng lại cao, trước kia không biết cách ăn mặc, ngày này qua tháng khác độc có mỗi cái quần cộc nghèo hèn, tóc cũng thế, thường xuyên trắng xoá, không biết chủ thầu nào nhuộm cho anh ta nữa.

Bây giờ thì khác.

Vẫn là áo thun quần đùi nhưng rất sạch sẽ.

Lại gần hơn còn có thể ngửi được mùi xà bông kiểu cũ thoang thoảng. Thanh niên hay ra mồ hôi, muốn duy trì hương thơm này, nhất định phải tắm hàng ngày… Còn phải giặt tay, chứ nước giặt máy không có mùi này.

Sạch sẽ, đẹp trai, kiệm lời.

Không chỉ cô, mà rất nhiều nữ sinh ở đây đều nhìn lén, so với tên giáo thảo lùn tịt lớp bên cạnh thì dễ nhìn hơn rất nhiều.

Diệp Tịch Nhan nhai kẹo, “Hơi im lặng thật, nhưng mồm ở trên người anh ta, tớ quản thế nào được.”

Tôn Á ừm một tiếng, suy nghĩ chút vẫn nhắc nhở thêm: “Mấy đứa Tiểu Khiếu nói vài hôm trước nhìn thấy Trương Hiểu Thi và anh ta đứng nói chuyện ở ngõ hẻm cạnh trường học, cô ta còn nhét vật gì vào tay anh ta cơ.”

Diệp Tịch Nhan:… Trời.

Có phải do lần không từ mà biệt kia đã khiến Hứa Vong Xuyên và Trương Hiểu Thi lửa cũ nhen nhóm lại không?

Thảo nào, gần đây anh ta ăn mặc sạch sẽ hẳn.

Đàn ông khi ngoại tình, hình như đều sẽ chú trọng vẻ bề ngoài, còn tập thể dục các kiểu… O? Trúng hết?

Diệp Tịch Nhan càng nghĩ đầu càng to ra, soạn tin nhắn, văn chương phong phú, chữ nào chữ đó đều dính máu, nhưng cuối cùng lại không gửi đi.

Cô đến bước đường này, dường như ngoài việc tha thứ thì không còn cách nào khác.

Tận thế gần trong gang tấc.

Vẫn là đừng nên chọc giận Hứa Vong Xuyên thì hơn.

Còn một số việc, không xé rách thì sẽ yên ổn, nếu cứ nhất định đòi hỏi sự rõ ràng, chỉ sợ như giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát biển đông.

Tan học, Diệp Tịch Nhan về thẳng nhà, rành rành giữa trưa còn thịt cá các loại, khoe khoang đủ kiểu, về nhà lại không có chút khẩu vị nào. Tắm rửa xong, ngẩn người, nhìn đồ hồng dạ quang đối diện giường ngủ, mặc cho từng giây từng phút trôi qua.

Cảm giác hư vô cứ bao quanh cô.

May mắn mẹ gọi điện thoại tới, kịp thời kết thúc trạng thái trầm cảm này.

“Nhan Nhan, trước con gọi bảo mẹ liên hệ với chuyên gia khoa chỉnh hình, giờ người ta có thời gian rồi đó, người ta nói phải hội chẩn online trước, xem tình huống mới quyết định có cần phải tới Giang Thành phẫu thuật cho cậu ta hay không.”

“Không cần đâu, mẹ ạ.”

“Bạn học của em không sao rồi à? Không phải vì cứu con mà té ngã bị thương nặng sao?”

“…Cậu ấy khỏi rồi.” “À.”

Bà Diệp phát hiện con gái rầu rĩ không vui thì cười và nói: “Nhan Nhan nhà ta có phải đang yêu đương không?”

Diệp Tịch Nhan:!

“Chủ nhiệm lớp đã nói với mẹ rồi.” Diệp Tịch Nhan:!!

Chủ nhiệm lớp có nhân tính không vậy?

“Có phải người cứu con là một cậu trai trẻ không?” Bà Diệp cười không ngậm được miệng, “Không sao đâu, mẹ không mắng con, cha còn thì định cằn nhằn nhưng mẹ đã ngăn lại. Mẹ cũng đã trải qua tuổi trẻ như con, còn giữ chiếc kèn kèn ác-mô-ni-ca người ta tặng đó.”

Diệp Tịch Nhan thả lỏng.

Cùng mẹ trò chuyện việc yêu đương.

Chẳng biết đêm đã khuya từ bao giờ, bà Diệp an ủi cô việc lo được lo mất là bình thường thôi, nếu đã chọn người ta thì phải tin tưởng cậu ấy, đợi đến khi nhìn thấy bằng chứng bắt cá thì lúc ấy đá là được.

“Phải tin tưởng vào mình cũng như tin tưởng đối phương.” “Vâng…”

“Gửi cho mẹ tâm hình xem nào, có đẹp trai không?” “Không có đâu.”

Diệp Tịch Nhan chỉ lưu hình chim to của anh, không thể gửi cho mẹ bức ảnh đó được, nhỡ đâu mẹ giận tím mặt tố cáo cô thì làm sao bây giờ?

Cúp điện thoại, tâm trạng Diệp Tịch Nhan tốt hơn nhiều. Đổi tư thế rồi đi ngủ.

Ặc… Nhưng không ngủ nổi, tâm trạng tốt cái thì lập tức thấy đói, hai ngày rượu chè ăn uống quá độ nên dạ dày lớn hơn rồi.

Diệp Tịch Nhan cầm hộp sữa, vừa mút vừa đi ra khỏi nhà, cô muốn đến chợ đêm ăn xiên nướng. Cô gái giẫm lên những bóng vây để đi về phía trước, bỗng phát hiện một chùm ánh sáng ở lùm cây bên cạnh.

Đền gần xem xét, khá lắm.

Hứa Vong Xuyên ôm gối ngồi trong bụi cỏ, tay bưng một chiếc bánh gato lớn bằng bàn tay, trên bánh gato có cắm một ngọn nến đang leo lắt, miệng lẩm bẩm.

“Hứa Vong Xuyên, anh đang làm gì vậy?” Chẳng lẽ định trù yểm cô?

Anh khẽ giật mình, không ngờ cô sẽ xuất hiện, thấy cô thì ngay lập tức giấu chiếc bánh gato ra sau lưng.

Diệp Tịch Nhan giằng lại, đập vào mặt là bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, ngẩng phắt đầu lên hỏi, “Sinh nhật anh?”

“Ừm.”

“Trương Hiểu Thi chặn đường là để tặng quà sinh nhật cho anh?” “Sao em biết?”

“Em biết hết! Nhất cử nhất động của anh em đều biết!” Diệp Tịch Nhan kéo anh đứng dậy, phát hiện bên cạnh còn có túi hành lý cũ nát, thế là tiện tay kéo khoá.

Không nhìn thì không đoán nổi.

Bên trong đựng cái chăn và nước hoa. “Mang những đồ này theo làm gì?” “…”

“Không nói đúng không?”

Diệp Tịch Nhan mở app mở camera giám sát quanh nhà, trợn tròn mắt, sau khi cô từ sân bay trở về, đêm nào Hứa Vong Xuyên cũng ngồi xổm trong bụi cây này, muỗi đốt thì xịt ít nước hoa chùm cái chăn nằm sấp một hồi, nghe thấy tiếng bước chân là lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người đi ngang qua.

May mà trời tối, động tác của anh lại rất nhẹ nên chẳng ai phát hiện. Nếu không đã sớm bắt đưa lên đồn cảnh sát.

Suy nghĩ một lúc, cô kinh ngạc nỏi: “Anh ngồi ở đây ở canh chừng em?” “…Ừm.”

“Sao phải canh chừng em chứ?”

“Sợ em chạy mất.” Một năm rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Hứa Vong Xuyên thật sự sợ chỉ mới ngủ một giấc rồi tỉnh dậy Diệp Tịch Nhan lại biến mất, cảm giác kinh hồn bạt vía kia, anh không muốn nếm thử lần thứ hai.

Ngồi xổm ở đây, coi chừng, tốt xấu gì cũng có thể ngủ yên. Về nhà chỉ có thể mở mắt to cả đêm đến tận bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.