Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 42: Huy*t cắn chặt



Hứa Vong Xuyên run lên, há mồm ngậm lấy v* trắng sữa, vừa hút vừa cắn, rất nhanh lưu lại những mảng đỏ, đầu lưỡi vờn quanh quầng v*, liếm cho cô liên tục rên rỉ, cái mông cũng phải bất giác nâng cao lên.

Hai bàn tay lớn giữ chặt cặp mông bự của cô gái, ép xuống đều đặn.

Cảm giác nước chảy thành sông, không đau nhức mà tất cả đều là sự thoải mái, cô vừa thở vừa run run cái mông phối hợp với từng lần đâm chọc của đại dương v*t, không chỉ tiểu huy*t đói khát, cô có cảm giác cả lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị anh chơi, nóng quá, bụng như cái nồi hỗn lộn đang sôi ùng ục.

“Chó, chó ngoan giỏi quá… Chơi giỏi khiến chủ nhân thật thoải mái.”

Hứa Vong Xuyên ôm lấy vòng eo nhỏ, tự luộc mình thành con tôm đỏ thật bự dưới gốc hoa hải đường, toàn thân bốc hơi nóng, cắn răng không ngừng đâm lên.

Bịch bịch bịch.

Anh đau đớn nói:” Chủ nhân, huy*t của người cắn tôi.”

“À há… Huy*t hư, thật d*m đãng, chỉ biết cắn côn th*t, chó lớn đừng sợ, chơi nát nó, xem nó còn dám bắt nạt bảo bối của chúng ta không.”

“Vâng, chơi nát chủ nhân.”

Anh ngoan ngoãn vâng lời, ngậm lấy một bên ngực rồi chuyển động hung ác. Diệp Tịch Nhan bị chơi đến run rẩy cả người, nước non giàn giụa, đôi mắt thuần thục yêu dã nheo lại như đang hưởng thụ, ngón tay nắm lấy mái tóc ngắn ướt đẫm, dừng sức kéo.

Âm thanh bình bịch nặng nề biến thành những âm thanh pặc pặc trong hơn.

Cô hất tóc lên, như ban thưởng một nụ hôn cho chàng trai đang miệt mài gian khổ.

Gru Gru Gru—- Điện thoại rung lên.

Là điện thoại màn hình đã nát bét của Hứa Vong Xuyên, Diệp Tịch Nhan cầm lấy, mông thì vẫn chổng lên cho người ta chơi, nhưng lại chẳng biết xấu hổ bắt máy.

“Alo, Hiểu Thi à…pặc pặc pặc pặc—“ “Cô là ai? Đó là âm thanh gì?”

“Tôi sao, Diệp Tịch Nhan đây…pặc pặc pặc pặc—“

À, quên mất, Hứa Vong Xuyên lần nào làm t.ình cũng tạo ra âm thanh vừa to vừa sinh động, chắc là Trương Hiểu Thi chưa nghe ra đâu nhỉ.

“Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn nhận điện thoại của Hứa Vong Xuyên! Âm thanh kia còn d*m đãng như vậy!”

“Hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh ấy nên chắc chắn phải ân ái với nhau rồi, tôi là bạn gái anh ấy mà… A, con chó này chậm chút đi, không được, nhanh quá, a a a… Con chó ch*t tiệt có phải muốn bắn không… Người ta còn đang nói chuyện điện thoại với Hiểu Thi đó… Anh ngoan chút đi.”

Trương Hiểu Thi uống bao nhiêu rượu mới gom được chút dũng khí gọi điện thoại cho Hứa Vong Xuyên, giờ thì tốt rồi, người gần như sụp đổ hoàn toàn!

“Tiện nhân, tách ngay ra cho tao, Hứa Vong Xuyên còn chưa chơi tao, dựa vào cái gì lại chơi mày chứ!”

“Hu hu hu… Người ta cũng muốn tách ra lắm nhưng quy đ*u lớn quá, tắc lại rồi. Hiểu Thi, cô chưa bao giờ dùng qua nên không biết, anh ta nhồi chật ních, không bắn thì không dừng.”

“Diệp Tịch Nhan, cô không cần mặt mũi sao???”

“Làm sao vậy, tự dưng hung dữ với tôi? Hứa Vong Xuyên đang bận ngậm v* nên không trả lời điện thoại được, tôi tốt bụng nhận điện thoại hộ mà cô còn gào với

tôi…Vả lại kẻ không cần mặt mũi là cô ấy, nửa đêm nửa hôm gọi điện cho bạn trai tôi làm gì? Hiểu Thi, hay là cô còn chưa quên được Hứa Vong Xuyên?”

Không đúng không đúng không đúng. Trương Hiểu Thi đầu bên kia chửi ầm lên. Cô mới là bạn gái của Hứa Vong Xuyên.

Cuối cùng, người đàn ông bị cướp mất còn bản thân mang danh tiểu tam, cả người tức giận đến xì khói tai, hận không thể vượt qua đường dây điện thoại sang bên kia bóp ch*t Diệp Tịch Nhan.

Chậc.

Diệp Tịch Nhan giơ điện thoại ra xa, chờ đầu dây kia không bùng nổ nữa mới kéo lại, “Hu hu hu… Anh muốn bắn thì bắn đi, đâm em đau thế làm gì, haiz, Hứa Vong Xuyên cứ nhìn thấy tôi là cơn động dục, giống chó đực này hình như chỉ biết chơi hết ngày, ừm, a, chậm một chút đi, sâu quá…Thật ra hai người chia tay cũng tốt, nếu không hiện tại người chịu tội sẽ là cô, hu hu… Không có sữa đâu, đừng mút nữa, sưng lên mất… Xấu xa, người ta còn chưa mang thai mà…”

“Diệp Tịch Nhan, đồ không biết xấu hổ.”

Đây đâu phải là ngày đầu tiên cô không biết xấu hổ. Thật sự là đồ gàn dở tự rước lấy nhục, hiếm thấy thật đó.

“Cô gào rống cao v*t lên làm gì? Không nói chuyện nữa.” Diệp Tịch Nhan cúp điện thoại.

Hứa Vong XUyên bóp mông cô một cái rất tàn nhẫn. “Sao thế, đau lòng Trương Hiểu Thi à.”

“Sao em lại có thể phân tâm…”

“A, cục cưng sai rồi, hôn hôn chồng một cái nào, chồng tha thứ cho người ta nhé?”

Hứa Vong Xuyên hừ một tiếng, rút côn th*t ra, bế người lên đặt ra trước gương rồi vào từ đằng sau.

Diệp Tịch Nhan tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất, chỉ có thể nhìn mình trong gương, đang nằm sấp như con chó cái, cái mông chổng lên, ở giữa có một cây côn th*t dữ tợn ra ra vào vào, kéo theo cả bọt trắng trào ra.

Cô muốn ngẩng đầu lên.

Kết quả bị bàn tay bên trên ấn lại, khiến mặt áp sát xuống nền gạch ướt lạnh.

Rõ ràng là kiểu đối xử thô bạo nhưng tiểu huy*t lại xoắn nhanh đến ch*t người, Hứa Vong Xuyên túm lấy tóc cô rồi căm hờn nói:” Chồng thô bạo là lại d*m hơn, đúng không?”

“Không! A…ưm…”

“Còn mạnh miệng, đồ d*m đãng này.”

Anh kéo tóc rồi bất ngờ xông về phía trước, tiếng đùng đùng liên miên, dày đặc như mưa. Diệp Tịch Nhan quỳ không nổi, cứ không ngừng dúi dụi về phía trước, đầu gối thì đau, đầu cũng tê, tiểu huy*t thì sướng muốn phát điên.

Cô khóc lóc cầu xin tha thứ, “Anh trai đại dương v*t ơi tha mạng cho em, cục cưng sẽ không phản kháng nữa, tuỳ tiện cho anh chơi… Người ta sẽ ngoan mà… Đừng đánh vào mông… Hu Hu hu… Đau quá…”

Càng nói không được, mông càng vui mừng ngoáy tròn. Hứa Vong Xuyên không nỡ đánh tiếp.

Mông tuyết bị đánh sưng đỏ lên, vẫn còn đang rung lên bần bật mà hyệt d*m thì cứ siết chặt lại.

Cô d*m đãng ch*t đi được.

Chàng trai kêu lên một tiếng đau đớn, đè vào cơ thể mềm mại kiều mị bên dưới, ôm cô rồi kề tai và hỏi: “Bắn vào trong nhé?”

“Bắn đi!”

“Muốn sướng đến bay bổng không?” “Ừm…”

“Muốn sâu hay là nhanh?”

“Muốn cả hai được không?” Diệp Tịch Nhan quay đầu cọ vào mặt anh, “Nhớ cảm giác bị anh chơi ch*t lắm.”

Hứa Vong Xuyên dừng lại, ôm chặt, “Anh yêu em, Diệp Tịch Nhan.” “…Ừm, em biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.