Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 9



Gọi người

Không còn cách nào, Diệp Tịch Nhan phải kiên trì nói, đại ca, việc gì cũng có thể thương lượng.

Tay xăm trổ đập nát chai bia nói, chỉ cần ăn hết đống thuỷ tinh này thì thương lượng chuyện gì cũng được.

Trương Hiểu Thi cười cợt, cầm di động đứng phía sau bật đèn flash, thu hình ngay tại chỗ, “Đại ca, chớ nói nhảm với con tiện nhân này, cứ để các huynh đệ chơi nó, em sẽ quay lại cho!”

Diệp Tịch Nhan ho khan hai tiếng, rũ hai vạn tiền mặt ra khỏi túi xách. “Vị đại ca, nể mặt số tiền này, có thể cho em gọi người không?”

Tay xăm trổ nhìn cô, vẻ mặt khinh thường, “Đừng có mà ra vẻ, báo cảnh sát cũng không xong đâu, cả khu vực Giang Thành này tao chính là thiên vương lão tử!”

“Vâng vâng vâng.”

Diệp Tịch Nhan gật đầu như giã tỏi, bấm điện thoại, “Hứa Vong Xuyên, anh cũng phải biết quản bạn gái mình chứ, chúng ta chẳng có quan hệ gì mà cô ta còn dẫn người đến KTV chặn đường đánh tôi đây này, có lầm không vậy?”

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Trương Hiểu Thi lập tức nứt toác, “Mày câm miệng cho tao! Diệp Tịch Nhan!” Cái quỷ gì vậy?

Cô dẫn người đến dạy dỗ tiểu tam, thế mà tiểu tam ngay ở trước mặt đại ca và mọi người, dám gọi Hứa Vong Xuyên đến đây quản bạn gái chính thức là cô?

Đê tiện đến thế là cùng? Mẹ nhà nó.

Không biết ai bật cười thành tiếng, triệt để cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của Trương Hiểu Thi. Bọn côn đồ còn chưa động thủ, cô ta đã giơ điện thoại ném ngay vào mặt Diệp Tịch Nhan, lao đến cho người ta hai cái tát vang dội.

Diệp Tịch Nhan cũng không phải đồ ăn chay.

Nhổ nước bọt dính máu, trở tay túm lấy tóc Trương Hiểu Thi, cũng bốp bốp hai bạt tai.

Đánh cho Trương Hiểu Thi nhất thời không biết trời đất là gì.

Hai người quấn lấy nhau, căn bản không có chỗ cho người khác nhúng tay.

Trương Hiểu Thi vốn là đồ con gái du côn, thường xuyên đánh nhau, đánh được như thế cũng bình thường thôi, nhưng Diệp Tịch Nhan là đồ quỷ gì vậy? Thiên kim tiểu thư còn mặc đồng phục vậy mà khi ra tay lại rất ác, tát một phát chưa đủ sướng, phải vung nắm đấm lên mới đã nghiền.

Nắm tay chạm vào thịt, cực kỳ tàn bạo. Trương Hiểu Thi đau đến mức gào rú ầm trời.

Tay xăm trổ mí mắt nhảy lên nói, ” Lên, đánh ch*t con chó cái này đi.” Vừa chuẩn bị đem người lao lên thì cửa phòng KTV bay thẳng ra.

Hứa Vong Xuyên đến, nổi cả gân xanh. Đảo mắt một vòng, thấy kỳ quái lại hỏi.

“Diệp Tịch Nhan, đám theo đuôi của cô đâu? Bọn họ ch*t đâu hết rồi?” Diệp Tịch Nhan chớp mắt mấy cái, “Đúng đấy, ch*t ở đâu rồi nhỉ.” Luôn mồm nói sống ch*t vì cô, dù có đụng vào tường lớn cũng chẳng từ. Gặp bọn xã hội đen là vọt mất luôn.

Quê vãi lúa.

Quả nhiên vẫn nên ôm chặt bắp đùi chân chính, đừng tích luỹ vài con muỗi vớ vẩn.

Trương Hiểu Thi vất vả đứng lên, tức đến phát điên, một cước đạp tới Diệp Tịch Nhan.

Hứa Vong Xuyên một tay đè lại. “Em đang làm gì thế?”

“Anh đang làm gì! Hứa Vong Xuyên!” Trương Hiểu Thi không thể tin, nhìn chằm chằm bạn trai mình, “Máu mũi em đều do nó đánh, anh còn hỏi em đang làm gì! Nó vẫy cái, anh liền đến, anh là con chó của Diệp Tịch Nhan sao?”

Hứa Vong Xuyên quay đầu.

Giống như phát hiện mình có điểm giống con chó.

Trên mặt hiếm khi xuất hiện cái nhíu mày ra vẻ suy tư.

Trương Hiểu Thi rèn sắt khi còn nóng, “Đừng quên, lúc trước nó nhục nhã anh thế nào… Nếu không phải có em làm ánh sáng kéo anh ra khỏi vũng bùn…”

Trương Hiểu Thi vội vàng lôi chuyện cũ ra.

Diệp Tịch Nhan bĩu môi, thâm chị còn ngoáy lỗ tai. Nghe phát chán.

Xong cô tỏ vẻ sợ hãi co cổ, như con chuột nhỏ chui vào góc khuất, chỉ dám ríu rít hai tiếng, dù Hứa Vong Xuyên đang ngiêm nghị định giáo huấn cô cũng phải co rút đồng tử, không chút do dự cởi quần áo cho cô mặc vào.

Trương Hiểu Thi giận run người từ lúc Diệp Tịch Nhan tỏ vẻ là kẻ bị đánh oan trước mặt bạn trai mình.

Mà nam sinh bảo vệ cô gái ở góc tường, cứ chịu bị đánh, không có hoàn trả. Bang—-

Hai bình rượu nện vào đầu.

Máu hoà cũng bia chảy xuống, trôi cả vào người Diệp Tịch Nhan. Cả người cô run lên, “Sao không đánh trả?”

Hứa Vong Xuyên trầm mặc.

“Tôi chân trong chân ngoài, đáng bị đánh.” “Nhưng là do…”

“Không phải do cô.”

Tay xăm trổ mang người đấm đá Hứa Vong Xuyên.

Trương Hiểu Thi khóc lóc đứng bên cạnh hỏi, cuối cùng anh chọn ai.

Hứa Vong Xuyên không nhúc nhích, chỉ buồn bã nói: “Có gì cứ trút vào anh, đừng làm phiền Tịch Nhan.”

Khá lắm.

Còn hơn cả nói thẳng chọn ai, thiên vị đến độ này cơ mà! Đánh suốt hai tiếng đồng hồ.

Đám xã hội đen cũng phải mệt mỏi dừng tay.

Hứa Vong Xuyên vẫn như cũng không nhúc nhích chút nào, đứng im che chở Diệp Tịch Nhan, tất cả mọi người đều cảm thấy thằng nhãi con này xương cốt cứng muốn ch*t, đánh mãi cũng không xong, dứt khoát để vậy đi, dẫn Trương Hiểu Thi đi tìm thằng đàn ông khác.

Mèo hai chân thì hiếm, chứ đàn ông hai chân thiếu gì?

Trương Hiểu Thi dừng khóc, hùng hổ bước đi. Trước khi rời đi còn bảo với Hứa Vong Xuyên, sớm muộn anh sẽ hối hận, Diệp Tịch Nhan chỉ muốn chơi đùa anh thôi, chơi chán kiểu gì cũng đá anh! Đến lúc đó anh đừng có khóc.

Diệp Tịch Nhan thò đầu ra, xem bọn họ đi chưa, vừa chạm mắt với tên xăm trổ hung thần ác sát thì rụt cổ lại ngay, tiếp tục chui trong bức tường thịt máu me đầm đìa của Hứa Vong Xuyên.

“À à… Hứa Vong Xuyên anh không sao chứ?” “Cô thấy tôi giống như không sao không?” Người rốt cuộc cũng đã đi hết.

Nam sinh xoay người, ho khan hai tiếng, mấy mảnh vụn thuỷ tinh trên đầu rớt ào ào xuống.

Diệp Tịch Nhan có chút áy náy, “Thật xin lỗi, hại anh với Hiểu Thi hiểu lầm nhau, nếu không anh chạy ra ngoài đuổi theo cô ấy đi, còn kịp đấy.”

Hứa Vong Xuyên thở ra vài ngụm, nhíu mày, “Cái này không phải điều cô muốn sao?”

Cô thu lại nụ cười ngoác miệng của mình, ra vẻ đàng hoàng nói, “Sao có thể? Sao tôi lại phải chia rẽ anh và Hiểu Thi? Tôi đã từ bỏ anh rồi, không còn ý kia nữa.”

Nam sinh cắn chặt hàm. Ánh mắt tối hẳn đi.

Quả nhiên…

Vì cái gì, lần nào anh cũng tưởng là thật?

Hô thì đến, đuổi thì đi, đệch, anh cũng thật giống con chó mà.

Thấy anh ỉu xìu mất mát, Diệp Tịch Nhan cười rộ lên, bưng khuôn mặt uất ức rồi hôn bẹp một cái, “Đùa anh thôi, Hứa Vong Xuyên, cảm ơn anh đã cứu em.”

Trên thế giới này, chỉ có anh là bắp đùi chân chính. Hứa Vong Xuyên ngẩn ngơ.

Môi mím chặt khẽ giãn ra.

Lấy đầu ủi vào đầu cô, tức giận nói: “Cảm ơn là đủ sao? Lão tử còn phải bỏ cả bạn gái… Cô định làm thế nào?”

“Biết rồi, đền cho anh.”

Anh đang nhếch miệng cười thì thấy Diệp Tịch Nhan rút điện thoại, chọn búp bê tình dục, còn hỏi anh, “Một con đủ không? Hay muốn hai cái máy bay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.