Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 11



Edit + beta: Hạ Lam.

Phòng tắm "cách" một tiếng, Phùng Cù đầu tóc ướt nhẹp, nửa người trên xícɦ ɭõa đi ra.

Cố Mính nhanh chân đem đồ trong tay ném trên sàn nhà rồi lấy chân đá vào gầm giường, "Thiếu soái, ngài bị thương?"

"Vết thương nhỏ thôi."

Mấy tháng không gặp, eo bụng rắn chắc của nam nhân lại xuất hiện thêm một chỗ bỏng do đạn gây ra. Vai trái bị mất miếng thịt, giờ đã kết vảy, ngón tay non mịn của Cố Mính sờ lên, trong mắt tràn đầy thương tiếc, còn dùng miệng thổi thổi, "Ngài đau không?"

Phùng Cù bị chọc cười ra tiếng, "Em đang dỗ tôi như dỗ con nít à?"

"Vậy thiếu soái có phải con nít không?"

Cố Mính mở to mắt nhìn hắn, lông mi chớp chớp làm tâm hắn bắt đầu ngứa.

"Em nói xem?"

Phùng Cù cúi đầu để sát vào Cố Mính, chóp mũi ngửi được mùi thuốc lá, lập tức mày nhíu lại, "... Trên người em có mùi thuốc lá?"

Cố Mính đưa tay áo lên ngửi, "Nào có." Bộ sườn xám mới mua chỉ có mùi vải mới, hắn làm sao có thể ngửi ra mùi thuốc lá.

Đáy mắt Phùng Cù ám trầm, nắm một lọn tóc của cô đưa đến chóp mũi. Vì thay đổi ngoại hình nên cô xõa tóc.

Mũi hắn là mũi chó chắc?

Qủa nhiên Cố Mính nghe được mùi thuốc lá ở trên tóc mình, trong đầu nhanh chóng động não, đột nhiên nhớ ra Lữ Lương là một người nghiện thuốc, thời điểm hắn nói đến sách mới có chút kích động nên hút liền hai điếu, hẳn là khi đó nhiễm mùi thuốc lá.

"... Chẳng lẽ lúc đi xem phim cùng Mỹ Quân nên bị dính lên?" Cố Mính làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Ngồi đằng sau là một nam một nữ, nam thì luôn hút thuốc, nữ thì lại cười khanh khách, trang điểm rất đậm, không biết hai người đó từ chỗ nào chạy ra nữa."

"Thật?"

Từng có chuyện di thái thái của Phùng đại soái tư thông với thân vệ, chẳng qua là bị đè xuống nên rất ít người biết đến.

Phùng Cù hồ nghi nâng cằm cô lên, khuôn mặt hắn xuất hiện tàn khốc, "Nếu tôi phát hiện em ở bên ngoài cho tôi đội nón xanh thì tôi sẽ một phát súng bắn chết em!"

Thiếu chút nữa chân Cố Mính đều mềm.

Bất quá đang ở thời điểm lúc này, đầu óc của cô càng thêm thanh tỉnh, không màng trong lòng đang run rẩy thành một đoàn, trên mặt cũng hiện ra thiên chân vô tội, ôm cánh tay Phùng Cù lẩm nhẩm oán giận, "Nếu hôm nay thiếu soái ngài ở rạp phim giống như bây giờ thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm nam nhân kia ngừng hút thuốc, nữ nhân kia câm miệng!"

Phùng Cù không dao động, cứ nhìn nhìn Cố Mính.

Cố Mính: Bệnh đa nghi của hắn quá nặng!

 Cô bạo gan lấy tay nhỏ xoa xoa gương mặt cửa hắn, vuốt mày đang nhíu của hắn thành phẳng, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhón chân, hai tay vòng qua cổ ôm lấy hắn, đáng thương hề hề bắt đầu kể khổ, "Ngài đi mấy tháng, hằng đêm tôi đều lo lắng hãi hùng, thường xuyên ngủ không ngon, quầng thâm mắt đều có, không tin thì ngài xem đi!"

... Nima, vài ngày thức đêm chạy bản thảo cuối cùng thì quầng thâm mắt cũng có tác dụng!

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Phùng Cù thật sự nhìn thấy dưới mắt của Cố Mính có màu xanh nhạt, ánh mắt băng lãnh rốt cuộc tan rã, một tay ôm hết vòng eo Cố Mính, còn có vài phần thương tiếc nói, "Dì Lâm không nấu canh gà để bồi bổ cho em sao?"

Cô âm thầm cảm thấy may mắn, sau khi phát hiện mình mập lên đã nhịn ăn chịu đói giảm cân, cuối cùng đem mỡ "tháo xuống", đến khuôn mặt cũng không còn phì phì như trẻ con nữa làm cho khuôn mặt càng tinh xảo thêm, eo so với lúc trước thì nhỏ hơn.

"Thật sự dì Lâm hầu hạ rất dụng tâm." Cố Mính ra vẻ ưu thương thở dài, "Thiếu soái ra tiền tuyến, tôi ăn không vô ngủ không được nên đương nhiên là phải gầy thêm rồi."

Phùng Cù nghe được lời này liền cảm thấy thư thái, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi, lúc hai người xuống ăn cơm chiều mới xác nhận lại từ dì Lâm.

Người hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn lên lời nói luôn mang theo ý từ ái, vừa kính vừa yêu.

Một phương đối đãi hắn như chủ tử mà hầu hạ, một phương diện lại yêu thương hắn như tiểu bối của mình, trên bàn đều là đồ ăn, chủ yếu toàn là món Phùng Cù thích.

Dì Lâm đứng một bên múc cho mỗi người một chén canh, đối với Phùng Cù hỏi han ân cần, "Thiếu soái đi mấy ngày nay, bên ngoài tin tức ồn ào huyên náo, thấy ngài bình an trở ta rất yên tâm. Ngài đi lâu như vậy nên giờ lại gầy không ít, đánh giặc nhất định rát khổ, ngài ăn nhiều một chút để bồi bổ."

Cố Mính vội vàng lấy lòng, "Còn không phải, cơm bộ đội chắc chắn ăn không ngon."

Dì Lâm đưa chén canh cho Cố Mính, yêu thương nhìn cô, "Di thái thái cũng phải bồi bổ thật tốt, mấy hôm nay ta đều nhìn thấy nửa đêm nửa hôm mà đen phòng của ngài vẫn còn sáng, sợ là không khỏi lo lắng cho thiếu soái, giờ thiếu soái đã trở lại nên phải ăn nhiều một chút, hôm nay không cho nhịn ăn nữa."

Trong mắt Cố Mính đều là nước mắt cảm kích, chỉ kém ôm dì Lâm hôn hai cái.

Dì quả nhiên là cứu tinh của tôi!

Cô quay sang nhìn Phùng Cù một cái, trong mắt là "Xem đi xem đi, tôi không có lừa ngài, ngài oan uổng lầm người rồi!", bộ dáng đắc ý nhìn vừa xinh đẹp vừa buồn cười.

Nếu không phải dì Lâm đứng một bên lải nhải thì Phùng Cù hận không thể nuốt Cố Mính vào bụng, dập ngọn lửa trong người.

Không biết là do biết chính mình oan uổng Cố Mính hay là nguyên nhân gì khác mà đêm đó cư nhiên Phùng Cù lại thương hương tiếc ngọc, hai người trải qua một đêm ôn nhu lưu luyến.

Sáng hôm sau, Cố Mính tỉnh dậy ở trong khuỷa tay của Phùng Cù, trợn tròn mắt xem mặt hắn khi ngủ, thản nhiên sinh ra một cảm xúc: Lão nương xem như cũng là người của thiếu soái!

"Em đang nghĩ cái gì?"

Phùng Cù bỗng lên tiếng làm Cố Mính bị dọa.

Cô ôm lấy cổ Phùng Cù oán giận, "Ngài làm tôi sợ muốn chết, đã thức rồi còn giả bộ ngủ."

"Đang nghĩ cái gì?" Hắn khó có khi cô chấp hỏi.

"Tôi đang nghĩ... ngài tốt như vậy mà sao lại gặp tôi." Cố Mính nửa thật nửa giả nói.

Phùng Cù mở to mắt, cười một tiếng, nhéo nhéo mũi Cố Mính, "Tại vì bị tiểu nha đầu hạ canh mê hồn!"

"Thiếu soái cảm thấy chính mình không phải là người tốt à?"

Phùng Cù không nhịn được cười lớn, "Em không phải là người chuyên môn đến làm tôi ngột ngạt sao?"

*Editor: chả hiếu hai "người" này đang nói chủ đề gì, chắc tui sẽ dò lại bản raw.

Mới sáng sớm đã nghe tiếng cười nói từ trong phòng ngủ, lúc dì Lâm lên lầu thì cảm thấy mình như là kẻ phá đám.

Dì Lâm gõ cửa, giọng thanh thanh căng da đầu mà nói, "Thiếu soái, Đường phó quan truyền lời với ngài là... Doãn tiểu thư nghe nói hôm nay thiếu soái đã về, lo lắng an nguy của ngài nên muốn hôm nay hẹn gặp mặt ngài."

Hôm qua Phùng Cù trở về, trước là đến phủ đốc quân báo tình hình sau đó mới trở về nghỉ ngơi.

Hắn ra vào phủ đốc quân sợ là có người sớm để tâm nên Doãn Chân Châu biết được tin tức cũng dễ dàng.

Phòng ngủ lập tức an tĩnh.

Không khí hòa hợp lúc nãy nhanh chóng biến mất.

Cố Mính lùi thân mình về sau, ở trong ổ chăn lấy ra chiếc váy đã nhăn một đoàn mặc lên, "Thiếu soái, tôi hôm nay còn có tiết học, nếu đến trễ thì không đếm danh được."

Cô đứng dậy đi rửa mặt, trong phòng có thể nghe được tiếng nước từ trong nhà tắm truyền ra, Phùng Cù nằm ngửa trên chiếc giường mềm, trong lòng khi không lại thấy bực bội, rồi lại cảm thấy buồn cười.

Cố Mính thì tính là cái gì?

Là Cố Bảo Bân đưa đến một cái làm ấm giường.

Trước khi hắn đi ra tiền tuyến, từ "phó" trong phó thự trưởng của Cố Bảo Bân cũng không còn.

Hai bên đã thỏa thuận xong.

Chỉ cần cô ấy hầu hạ mình cao hứng, hắn như thế nào sẽ ngu đến nổi đi dò xét tâm tình của di thái thái?

Bộ dáng thiên chân của cô ấy mê hoặc hắn hay là do cô ấy ngoan ngoãn quá mức làm hắn thương tiếc thêm hài phần?

Phùng Cù cười tự giễu, đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài bồi Doãn Chân Châu hẹn hò.

Nữ nhân khi ra ngoài càng thêm phiền toái, dù cho Cố Mính thoải mái đơn giản thì cũng không tránh khỏi trước khi ra ngoài rửa mặt, trng điểm, chải tóc.

Phùng Cù lấy tốc độ trong quân doanh trong ba phút là đã đem một thân thoải mái đi xuống lầu, trước khi đi còn từ bi dặn dò, "Một hồi kêu tài xế đưa em đi học đi."

Cố Mính lúm đồng tiền như hoa, "Cảm ơn ngài."

Cố Mính cười qua mức sáng lạn như là đang ước gì hắn mau biến đi, Phùng Cù không nói trầm mặt, hùng hổ dẫm lên cầu thang đi xuống.

 Cố Mính chờ đến khi âm thanh biến mất ở lầu dưới mới chạy nhanh đến gầm giường, đem một cái bọc nhỏ lôi ra, nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, lấy chăn dày đắp lên, mang theo tiền nhuận bút, một hồi gửi vào ngân hàng.

Thời điểm cô xuống lầu ăn sáng, dì Lâm cười nịnh nọt, tựa hồ xấu hổ với cô, "Di thái thái, cháo bách hợp mới vừa nấu xong, ngài ăn nhiều chút cho bổ phổi."

"Dì Lâm, dì không cần cảm thấy có lỗi, vốn dĩ là tương lai thiếu soái muốn cưới Doãn tiểu thư về làm phu nhân, tôi chỉ là di thái thái, không thể cản đường Doãn tiểu thư."

Cố Mính mang vẻ mặt bình tĩnh nói lời này, ngược lại dì Lâm lộ ra khổ sở, "Nếu ngài hiểu được vậy thì cũng tốt."

Đưa cô đi học là vị họ Đường phó quan, trước kia cũng đã gặp qua hắn nhưng không quen thuộc bằng Ngô Tùng.

"Ngô phó quan đâu?"

Đường Bình, "Hắn... lần này không có trở về từ chiến trường."

Cố Mính suy nghĩ một chút mới hiểu được, Ngô Tùng hy sinh.

Thời điểm loạn thế, mạng người vốn không bằng chó, so với Ngô  Tùng hy sinh, cô có quần có cơm, không biết may mắn gấp bao nhiêu lần, làm sao mà oán giận được?

Tình yêu là cái thá gì?

Không thể đỡ đói, không thể làm no bụng, vậy thì có để làm cái gì?!

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay viết có điểm chậm, tấu chương cũng có bao lì xì rơi xuống, vượt qua sáu cái tự đều có bao lì xì, ngày mai sớm một chút càng, các bảo bảo ngủ ngon.

Editor: Nay buồn thúi ruột... Song-Song, sáng ra thấy tin đập vào mắt là mất tinh thần luôn, lúc trước tui nhiệt liệt ủng hộ cặp này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.