Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 30



Edit: Tây Hoạ

❀❀❀❀❀

Dạo gần đây cuộc sống của chủ biên 「Dung Thành nhật báo」 Nhậm Hạ không quá suôn sẻ.

Không biết tên ma quỷ nào nịnh nọt bên tai Thiếu soái, tự dưng khi không Phùng Cù hạ lệnh thay đổi phong cách bài báo, phải hốt bỏ sạch văn phong a dua tâng bốc lúc trước, đổi thành những thông tin cụ thể, đừng quá chú ý vào cha con Đại soái, thường xuyên cập nhật một số chính sách của chính phủ Dung Thành.

Không chỉ vậy, Thiếu soái còn yêu cầu nhà báo phải đưa ra những bài báo ở ngoài Dung Thành đã chửi mắng, phê bình hắn gần đây, cho dân chúng Dung Thành banh mắt ra nhìn thế giới bên ngoài.

Nhậm Hạ ngồi trong văn phòng dường như sắp cào trọc hết cả đầu, không thấy văn phong lúc trước có vấn đề gì, bỗng nhiên mắng người sai vặt bưng trà rót nước: "... Không có não để dùng sao? Mắt mù à? Không muốn làm tiếp thì cút, chứ đừng nghĩ tòa soạn là chỗ từ thiện." Âm thầm suy đoán đầu óc Thiếu soái có phải chập mạch chỗ nào không? Tin lời nói của tiểu nhân, biến tòa soạn như quân đội lung tung chỉ huy ra lệnh.

Khoảng thời gian này cánh nhà báo thật sự là hùa nhau chửi Phùng Cù, trong đó đặc biệt là tòa soạn ở Ngọc Thành gần như đắp hình tượng cho Phùng Cù thành máu lạnh vô tình, một con quỷ ăn gan uống máu người, hơn nữa còn có người ở Bắc Bình đổ dầu vào lửa, nếu thử đọc một bài nào đó dù là bài đó đã thuộc loại "ôn hòa" lắm rồi nhưng chỉ sợ cũng tạo nên cuộc khùng hoảng ở Dung Thành.

Người làm bị ông tự nhiên mắng, khó hiểu, rụt bả vai "lăn" ra ngoài, đứng trước vưn phòng chủ biên nói thầm: "Người mù là ông mới đúng." Trong lòng lôi mời tám đời tổ tong của Nhậm Hạ ra hỏi thăm một lần rồi mới giận dữ rời đi.

Trà trộn vào nghề báo nhiều năm, Nhậm Hạ hiểu rõ sự đáng sợ của dư luận.

Mấy năm nay, quân Chính phủ khắp nơi đều lĩnh hội được một điều, chiến tranh không chỉ xuất hiện ở nơi có đạn pháo đùng đoàng, mà nó còn tồn tại trong dòng nước xoáy dư luận.

Lúc trước vị kia muốn phục hồi chế độ đế chế, hắn khắp nơi kêu gọi thành lập "Hội Nho giáo", "Hội Tôn Khổng",... xuất bản hàng loạt cuốn sách Nho giáo, nhưng cuối cùng bị một phần đám đông theo tư tưởng tiến bộ phản đối kịch liệt, khởi xướng phong trào phản phong kiến, gióng trống khua chiêng tuyên truyền tư tưởng dân chủ, kêu gọi nhân dân không nên quyến luyến với chế độ cũ, cần một tư tưởng tự do hơn, bước đầu gầy dựng nên Hoa Hạ.

Phần tử tri thức được tiếp thu kiểu giáo dục mới ra sức phản đối nhữn, dùng văn phong kiểu mới đặt dấu chấm hết cho những cuốn sách, từ đó lập nên ngành báo chí, tác động tới một số văn nhân. Khi này mới làm mấy kẻ đứng trên suy nghĩ lại, bạch thoại(*) cùng các tạp chí kiểu mới có thể lưu hành bình thường được rồi.

((*) Bạch thoại là thuật ngữ đề cập đến các trang văn viết tiếng Trung dựa trên tiếng địa phương được nói tại khắp Trung Quốc.)

Tuy kỹ thuật vuốt mông ngựa của Nhậm Hạ rất điêu luyện, nhưng ông cũng rất nhạy cảm với biến động bầu không khí ở bên ngoài, ông làm chủ biên không phải chỉ dự vào tài nịnh hót.

Ông sâu sắc cảm nhận bản thân vì giữ gìn sự bình an của Dung Thành mà phải trả một cái giá gây sức ép về mặt tinh thần, mà Thiếu soái còn làm như không thấy công lao của ông, nghĩ mãi cuối cùng vẫn nên gọi hỏi ý kiến Phùng Đại soái.

Phùng Đại soái nhận được báo cáo của tâm phúc, trong ngày kêu Phùng Cù tới, xụ mặt dạy dỗ: "Làm bậy! Kêu Nhậm Hạ giảm số lượng tin tức của con để tránh mũi nhọn thì không nói, tự nhiên khi không bảo đăng mấy cái bài bên Bắc Bình để làm gì? Nhậm Hạ làm việc luôn hợp tình hợp lý, mấy năm nay cũng không xuất hiện việc gì lớn, con đừng tùy tiện chỉ huy làm này nọ!"

"「Dung Thành nhật báo」 là thể diện của quân Chính phủ, chẳng lẽ Đại soái không chú ý tới phong cách của Nhậm Hạ sao? Tâng bốc tới nổi khiến da đầu tê tái, cả người không thoải mái, kém việc quỳ xuống liếm đế giày của cha thôi."

Phùng Đại soái không để bụng: "Vậy thì sao?"

"Rất là có sao!" Phùng Cù lôi ra bộ "Đại pháp tâng bốc" của Cố Mính lần trước mồm mép một hồi, nhanh chóng dắt Phùng Đại soái đi một vòng, rất lâu sau mới gật đầu: "... Con nói cũng có lý."

Trên thực tế, một người có địa vị cao, kẻ suốt ngày bên tay a dua nịnh hót riết cũng ngấy, bám đít cũng có nhiều, đặc biệt là khi hắn trong tay nắm giữu quân quyền.

Nhậm Hạ cũng chỉ là một tròn số đó mà thôi.

Kẻ thắng làm vua.

Muốn giữ nhà cũng nên mua một con cho biết nghe lời không phải sao?

Phùng Cù nói rõ ý tưởng tái tạo lại 「Dung Thành nhật báo」, lại đề nghị thêm: "Kỳ thật theo phong cách làm việc của Nhậm Hạ thay đổi theo hướng này ông ta vốn làm không được. Nịnh họt gần như là bản năng rồi, cha có nên đổi chủ biên không?"

Phùng Đại soái làm việc như sấm rền gió cốn, Phùng Cù mới nói mấy câu mà cái ghế chủ biên của Nhậm Hạ đã mất, khuôn mặt xám xịt dọn đồ rời tòa soạn, tói quán rượu giải sầu, vô tình thấy Công Tây Uyên đi ăn cơm chung với một tiểu thư trẻ, thấy ông ta lại gần liền bộ dáng chào đón cũng không muốn bày ra.

Sau khi Nhậm Hạ mới ba bốn bước ra ngoài thì Công Tây Uyên thấp giọng mắng một câu: "Chó săn!"

Tiểu thư trẻ tuổi kia rất tò mò: "Công Tây, ông ấy là ai?"

Ông nghe giọng điệu khoa trương của Công Tây Uyên: "Chủ biên Nhậm của 「Dung Thành nhật báo」."

"Ồ, người có khả năng nịnh hót siêu đỉnh ấy à?"

Công Tây Uyên cười rộ lên: "Đúng vậy."

Tiểu thư đó cười cười đổi đề tài: "Công Tây, kể vài chuyện trong lúc anh du học đi." Hình như hai người họ không có hứng thú tiếp chuyện với ông.

Nhậm Hạ tưởng chừng như bị bị người khác tát một bạt tay, nóng rát.

Lúc đó ông còn chưa biết, vị tiểu thư ăn cơm cùng Công Tây Uyên chính là người khởi xướng khiến ông mất ghế chủ biên.

Cố Mính đi ăn xong với Công Tây Uyên liền trở về, nhận được một cái vòng tay từ Phùng Cù mới hay tin.

Phùng Cù sớm không vừa mắt Nhậm Hạ, huống chi Cố Mính nói cũng có lý, thuận thế đẩy thuyền đạp ông ta xuống thay người mới.

Người mới nhậm chức này làm việc ổn trọng, tinh ý hiểu được ý của Thiếu soái: Sau này trước khi in ấn xuất bản ra báo sẽ gửi cho Thiếu soái xem qua bản thảo để chỉ đạo.

Phùng Cù cảm thấy thỏa mãn, rời phủ Đại soái, đi ngang qua khu mua sắm Vĩnh An, nhớ tới Cố Mính nên ghé vào mua cho cô một cái vòng tay.

Cố Mính có làn da trắng, vòng tay khảm hồng ngọc mang trên tay càng tăng thêm vẻ quý khí cô hôm nay mặc sườn xám màu trắng, nhịn không được đùa cợt thẩm mỹ của thẳng nam Phùng Cù: "Thiếu soái, ngài nhìn cái vòng tay tôi đang đeo giống đồ mượn không?"

"Tiểu nha đầu nói hươu nói vượn!" Phùng Cù tự tin nói: "Nữ nhân của lão tử, chỉ một cái vòng tay đá quý cũng không có sao?"

Nửa vòng tay được khắc những đóa hoa li ti, giữa một đóa hoa lớn đính một viên hồng ngọc, cầu kỳ, không khác bao với phong cách của nhà giàu mới nổi, với lại thứ này không hợp với những cô gái nhỏ tuổi này.

Nhưng mà lại rất đáng giá, Cố Mính vui vẻ nhận: "Cảm ơn Thiếu soái."

"Người đàn ông mua trang sức tặng phụ nữ ủa mình là chuyện bình thường, với lại đây là đồ tạ ơn." Sau đó kể lại chuyện Nhậm Hạ bị mất chức cho cô nghe.

"Nhậm Hạ không còn là chủ biên của 「Dung Thành nhật báo」 nữa sao?"

"Đúng vậy." Phùng Cù cúi đầu hôn lên môi cô một cái, bất ngờ: "Em uống rượu à?"

Vừa nãy khi tới gần hắn đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, còn tưởng mình nhầm lẫn.

"Không uống nhiều lắm." Cố Mính cười rộ lên: "Hôm nay tôi có thấy ông ta, bây giờ nhớ lại mới nhớ hình như ông ta mang bộ dáng mặt xám tro tàn như sắp chết tới nơi, Công Tây còn mắng ông ta là chó săn."

"Công Tây?"

Giọng Phùng Cù bỗng lên cao tám nốt, thấy cô bỏ mất hai "tiên sinh" liền nhạy cảm phát hiện ra sự khác biệt.

Gọi người khác là tiên sinh thì luôn hàm chứa một loại cung kính, miễn cưỡng xem là trưởng bối, theo cách nói thế hệ thì xem như anh trai, nếu không thì kính trọng có thừa nhưng không đủ thân thiết.

Bỏ hai chữ "tiên sinh", khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần.

"Là Công Tây Uyên." Hôm nay Cố Mính ở tòa soạn nhận được rất nhiều lá thư khen ngợi, như là mới nhận thức được bản thân, đi uống rượu chúc mừng cùng với Công Tây Uyên, tâm trạng hai người tốt đẹp, một bữa cơm trong không khí hòa thuận, vui vẻ tới mơ hồ.

Công Tây Uyên chân chính là một quân tử, ôn tồn lễ độ, lòng dạ rộng lượng, có thể tiếp nhận nhiều chuyện, hắn có thể công bằng lắng nghe, mang hy vọng và sức sống cho người khác.

Thật ra Cố Mính ở phủ Thiếu soái được liệt vào hạng người hèn mọn, tuy Phùng Cù cũng không quá khắt khe với cô nhưng mà tinh thần lại bị cột chặt lại, dễ khiến người khác áp lực.

Tửu lượng của cô khá, nhưng thân thể của Cố thiên kim này lại quá mẫn cảm với cồn, mới uống có mấy ly mà đã mơ màng, tuy khí sắc không khác với ngày thường nhưng tinh thần bên trong cực kỳ phấn khởi, hứng thú dạt dào, không hề chú ý tới khuôn mặt den thui của Phùng Cù.

"Hôm nay em đi ăn cơm uống rượu với Công Tây Uyên, phải không?" Trong lòng Phùng Cù tự nhiên có một đống lửa vô danh bùng lên, nghĩ thầm: Lão tử cho em đi làm ở tòa soạn chứ không cho phép em đi bắt tay với dã nam nhân!

Tính cách của hắn lúc nhỏ khá ngang ngược, đồ chơi dù đã hỏng của mình nhưng hắn không bao giờ chịu đưa cho các anh em khác do di thái thái  sinh ra.

Sau khi lớn lên thì học được cách che giấu, ít nhất người ngoài cũng nhìn không tới.

Nếu là ngày thường thì Cố Mính đã sớm cảm nhận được Phùng Cù không vui, nhưng mà hôm nay cô rất phẩn khởi, dưới tác dụng của cồn mà quên mất, hơn nữa gần đây được Phùng Cù sủng ái khoan dung, cư nhiên lớn mật hỏi lại một câu: "Thiếu soái có thể đi chơi, khiêu vũ với Doãn tiểu thư mà, tôi chỉ ăn bữa cơm với Công Tây không được sao?"

Phùng Cù cười lạnh một tiếng, rốt cuộc không nhịn được: "Tôi nhớ là đồng ý cho em đi làm ở tòa soạn nhưng nó không bao gồm việc bồi rượu ăn cơm!"

Có một loại người, ngày thường dù có bị đâm thọc tới cỡ nào cũng không sao cả, như bị vân mệnh chơi đùa riết quen rồi, nhưng một khi đầu óc không còn tỉnh táo, tính tình cứng rắn lên, gai nhọn trên người liền bắn ra.

Bốn chữ "bồi rượu ăn cơm" ở hiện đại còn mang nghĩa khác, lọt vào tai Cố Mính không khỏi chói tai.

Lúc trước cô không ngại lấy tiền bôi đen tẩy trắng, viết văn vô nhân đạo nhưng đó giờ không bao giờ bán đứng thân thể, cô nói: "Lão nương bán chữ không bán thân!"

Tìиɦ ɖu͙ƈ nam nữ, cô luôn để ý tới việc tình nguyện.

Nào biết một sớm hai hôm trở thành di thái thái, đó là thân phận lam ấm giường, còn phải kiêm luôn việc khiến hắn vui vẻ, mẹ nó Phùng Cù còn chưa biết đủ!

"Lão nương còn 'bồi ngủ' nữa!" Cô múa may móng vuốt của mình, ồn ào ồn ào, âm thanh cực lớn khiến bản thân cũng thấy sợ.

❀❀❀❀❀

Hoạ:

Cố Mính khi tỉnh táo lại: "Bước đấy mình đi nhầm, cho mình đi lại nhaaaa." =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.