Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 80: Phiên ngoại 4



Lưu Bạch Ngọc nghe Mẫn Văn đột nhiên gọi mình cư nhiên có chút khẩn trương cùng xấu hổ, trực giác của nàng phản ứng chính là quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng gật đầu.

Mắt thấy Lưu Bạch Ngọc hướng Mẫn Văn đi tới, Hoan Hi cười vui vẻ: “Cuối cùng cũng muốn hòa bình rồi, Tiểu Nại, chúng ta đi mua nước đi.”

Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: “Hay là chờ một lát đi.”

Nụ cười của Hoan Hi cứng đờ, nàng nhìn Hàn Nại, đây là ý gì? Hàn Nại không nói gì mà chỉ đưa mắt dừng ở trêи người của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cách đó không xa.

Bởi vì là tiết thể ɖu͙ƈ, Mẫn Văn cố ý thay đổi một thân trang phục thể thao màu trắng, da nàng trắng, lại mặc màu trắng,tóc đuôi ngựa, dưới ánh nắng mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, tú lệ thoát tục, lại mang một cổ xinh đẹp đặc hữu của thiếu nữ.

Lưu Bạch Ngọc mang theo chút thấp thỏm đi tới bên cạnh nàng, làm bộ không thèm để ý nhưng lại không nhịn được hỏi: “Làm gì?” Kỳ thực từ ngày đó lỡ lời nói hai chữ “vô sỉ”, nhìn thấy nước mắt của Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc cũng đã hối hận, nhưng nàng chính là kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ nàng đã thích khi dễ Mẫn Văn, còn quen khi dễ Mẫn Văn rồi còn bắt Mẫn Văn đến dỗ dành nàng, tuy rằng biết rõ lần này là nàng sai rồi, nhưng Lưu Bạch Ngọc chính là không thể buông tư thái chịu nhận lỗi. Hiện nay Mẫn Văn vừa gọi như vậy, nàng là vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, hy vọng sớm một chút đem cục diện bế tắc này mở ra, tuy rằng ngày thường cùng với Mẫn Văn đấu võ mồm, nhưng đã nhiều năm như vậy từ lâu dưỡng thành thói quen, hiện nay chiến tranh lạnh, nàng cả người đều khó chịu.

Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt tuy rằng còn đang cười, nhưng trong lòng đã khổ sở đến hít thở không thông. Nàng nỗ lực bình ổn tâm tình, không biết hẳn là nên dùng loại ngữ khí nào tâm tình gì để nói những lời kế tiếp.

Lưu Bạch Ngọc còn chưa thấy qua Mẫn Văn “thâm trầm” như vậy, không khí khẩn trương vô tình được nàng dựng lên, trong lúc nhất thời Lưu Bạch Ngọc cũng không nói, không nháy một cái nhìn chằm chằm Mẫn Văn.

Hồi lâu sau, Mẫn Văn nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, mỉm cười, nàng muốn dùng ngữ khí bình hòa nói chuyện với Lưu Bạch Ngọc, nhưng mở miệng chính là một tia nghẹn ngào: “Bạch Ngọc, ngày đó, thật xin lỗi.”

Trong lòng của Lưu Bạch Ngọc căng thẳng, cả người đều bởi vì lời xin lỗi của Mẫn Văn mà khó chịu.

Mẫn Văn hít mũi một cái, nặn ra một nụ cười: “Mấy ngày nay cho cô thêm phiền não rồi, có một số việc, tôi cũng không biết nên nói với cô thế nào. Nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng, còn không bằng nói cho rõ ràng, tránh sau này nhớ lại trong lòng luôn mang theo tiếc nuối.”

Lưu Bạch Ngọc cắn môi, vẫn không nói, nhưng trong lòng lại giống như bị tảng đá lớn đè ép, áp lực đau nhức.

“Chúng ta từ nhỏ đến lớn đã cùng một chỗ, nói thật ra, lúc ban đầu tình cảm của tôi đối với cô, bản thân tôi cho rằng chỉ là ỷ lại, dù sao, con người đều có tình cảm.” Mẫn Văn cúi đầu không hề nhìn Lưu Bạch Ngọc, mà là theo thói quen đá hòn đá dưới chân mình: “Nhưng về sau tôi phát hiện không phải chỉ là như vậy, Hi Nhi, Tiểu Nại chúng ta cũng đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi thấy người khác theo đuổi bọn họ, tôi cho tới bây giờ cũng sẽ không có cảm giác tức giận như đối với cô, ngược lại sẽ bởi vì bạn tốt của mình nhân khí cao mà đắc ý….Có lẽ đây là bệnh đi, kể từ khi biết tình cảm đối với cô, tôi chỉ nghĩ, vì sao tôi không phải một nam sinh? Nếu như tôi là một nam sinh, cao trung liền muốn cô, sau đó người khác cũng sẽ không dám dây dưa cô , trêu chọc cô nữa, có phải cô cảm thấy tôi rất biến thái hay không?”

Mẫn Văn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, hai mắt Lưu Bạch Ngọc cũng đỏ.

“Cho nên, lời xin lỗi ngây thơ như vậy, là tôi không nhịn được, mang đến phiền não rồi cho cô. Sau này…..”

Mẫn Văn sâu đậm nhìn Lưu Bạch Ngọc, giống như hạ quyết tâm, nói: “Sau này tôi sẽ không quấn quít lấy cô nữa, sẽ không để cho cô cảm thấy không bình thường, cô yên tâm đi, tôi nhất định nói được làm được.”

Nói xong câu cuối cùng này, Mẫn Văn giống như dùng hết khí lực toàn thân, nàng xoay người chạy về phía thao trường đối diện, nước mắt chảy thành hàng dài, mặt cũng bởi vì ẩn nhẫn bi thống to lớn trong nội tâm mà nữu khúc biến dạng, Lưu Bạch Ngọc muốn ngăn nàng lại, nhưng trong đầu vẫn là lời nói vừa rồi của Mẫn Văn, trong lúc nhất thời hồn phách như thoát khỏi thân thể, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫn Văn bỏ đi.

Đến cuối cùng, nếu như không phải Hoan Hi đến đỡ Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn ngẩn ngơ đứng trong thao trường, người luôn thích làm đẹp lúc này cũng không cảm giác được ánh mặt trời đang thiêu đốt nữa, linh hồn tựa hồ theo Mẫn Văn cùng nhau rời khỏi.

Mãi cho đến lúc trở về ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc đều núp ở trong chăn không có phản ứng gì, Hoan Hi lo lắng sờ cái trán của nàng: “Không phải là bị bệnh đi?”

Trong tay Hàn Nại cầm một quyển sách, dáng vẻ lạnh nhạt: “Sẽ không.”

“….”

Tuy rằng Hàn Nại nói như vậy có vẻ lãnh khốc vô tình, nhưng không thể không nói, nàng chỉ cần vừa nói Hoan Hi sẽ không tự chủ tin tưởng. Nàng đi đến bên cạnh Hàn Nại, lôi kéo ống tay áo của nàng. Hàn Nại nhìn lướt qua tay nàng, nhíu mày: “Hảo hảo nói chuyện.”

Hoan Hi dán đến gần Hàn Nại, nhỏ giọng hỏi: “Cô nói Bạch Ngọc có thể sẽ cứ như vậy không nói một lời mà hóa đá hay không a.”

“Sẽ không.” Hàn Nại lắc đầu, Hoan Hi tò mò hỏi: “Vì sao a? Cô xem cô ấy rất thương tâm.”

Hàn Nại nhìn Hoan Hi, nghiêm túc phân tích: “Kinh nguyệt của cô ấy sắp đến, sẽ đói bụng.”

“…..”

Hoan Hi bị nghẹn, nửa ngày nàng thấy Hàn Nại lại muốn đem trọng tâm đặt vào trong sách, vội vàng hỏi: “Tiểu Nại, cô sẽ kỳ thị tình cảm của Mẫn Văn đối với cô ấy sao? Giống như Bạch Ngọc.”

“Sẽ không.” Hàn Nại trả lời như cũ ngắn gọn lưu loát: “Giống như Bạch Ngọc? A, cô đừng quan tâm, tắm đi.”

Hàn Nại bất đắc dĩ nhìn Hoan Hi tràn đầy nhiệt tâm, Hoan Hi bĩu môi: “Cô xem Bạch Ngọc như vậy tôi thế nào yên tâm đi a.”

Hàn Nại dùng sách gõ đầu nàng một cái: “Cô yên tâm, tâm lý của cô ấy cường đại hơn bất kỳ ai.”

Hai người đang nói, Lưu Bạch Ngọc vẫn giả chết trêи giường cuối cùng cũng sống lại.

“Hi Nhi….”

Hoan Hi vội vã đi đến, nàng ngửa đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Làm sao vậy? Tôi ở đây.”

Lưu Bạch Ngọc trở mình, hư nhược nhìn nàng: “Tôi đói bụng.”

“…..”

Trầm mặc chốc lát, Hoan Hi hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Lưu Bạch Ngọc nhắm mắt lại, vẫn như cũ là dáng vẻ thống khổ: “…Thật sự đói bụng. Muốn một phần cơm trộn, một phần cơm đĩa đi…. Nếu có món kho, lấy cho tôi một ít… Được rồi, đồ uống phải nóng, tôi hiện tại chịu không nổi.”

Hoan Hi chớp chớp mắt không nói chuyện, Lưu Bạch Ngọc mở mắt ra nhìn nàng: “Hiểu chưa?”

“… Hiểu.”

Nhìn Hoan Hi cất ví tiền đi, Hàn Nại thở dài, buông sách.

Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng rõ ràng nàng phải ngồi dậy, nàng chậm rãi ngồi dậy, đạp cây thang xuống giường, ngồi xuống trêи ghế.

“Cô thấy thế nào?”

Tâm tình của Lưu Bạch Ngọc xuống thấp, giọng nói cũng trầm thấp. Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng, không nói chuyện.

“Đang nói chuyện với cô, để làm chi a? Có phải là bạn hay không a? Đến bây giờ còn bày ra dáng vẻ cao lãnh cho tôi xem sao?” Lưu Bạch Ngọc có chút phẫn nộ rồi, vừa hô viền mắt đã đỏ. Hàn Nại lạnh lùng nhìn nàng: “Tôi thấy thế nào? Cô xác định cô muốn nghe?”

“Đương nhiên.” Lưu Bạch Ngọc nhụt chí, không biết thế nào, mỗi lần ở trước mặt Hàn Nại, nàng luôn có cảm giác tức giận không thể phát tác.

Hàn Nại đứng dậy, đến chỗ ngăn kéo lấy mật ong Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng đem mật ong rót vào trong ly, rót nước nóng, đưa đến bên miệng nàng.

“Uống đi.”

Lưu Bạch Ngọc nhắm mắt lại, nhíu mày: “Không uống, khó uống.”

Hàn Nại giọng nói thấp hơn: “Tôi không phải Văn Văn, không có tính nhẫn nại của cô ấy, không uống tôi liền đổ đi.”

Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống, Lưu Bạch Ngọc mở to mắt, khóc nhìn Hàn Nại: “Tôi uống tôi uống! Cô làm gì còn dùng cô ấy để kϊƈɦ thích tôi?”

Nói xong Lưu Bạch Ngọc đoạt lấy ly nước mật ong, ngày thường bởi vì không chú ý bảo dưỡng, nàng thường bị đau bụng kinh, mỗi lần đều là Mẫn Văn đến pha nước mật ong, ở bên giường từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn đút nàng uống, Lưu Bạch Ngọc giống như lão tổ tông còn phải đông chọn tây chọn, Mẫn Văn chỉ cười cái gì cũng không nói, thậm chí sẽ mang theo vẻ cưng chìu xoa đầu nàng, hiện tại được rồi, sau này cảm giác ấm áp đó sẽ không thấy nữa.

“Tôi uống xong, cô nói đi.”

Uống một ly lớn nước mật ong, trêи trán của Lưu Bạch Ngọc chảy ra một gọt mồ hôi, sắc mặt cũng đã khá nhiều.

Hàn Nại ngồi ở đối diện nàng, nhìn vào mắt nàng: “Tuổi trẻ phải trải nghiệm dằn vặt, cô thành công chứng minh hai chữ “tuổi trẻ rồi”.”

Thân thể Lưu Bạch Ngọc cứng đờ, cảm giác ấm áp nước mật ong vừa mang đến thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Cô có ý gì? Cái gì gọi là tôi dằn vặt? Cô nếu như bị cường hôn.. Cô—”

“Tôi không đần như cô.”

“…. Hôm nay thân thể cùng trong lòng tôi đều chịu đả kϊƈɦ, cô thế nào còn khi dễ tôi như vậy?”

“Cũng không phải người rãnh rỗi thích khi dễ người khác như cô, tôi bề bộn nhiều việc. Cô có việc gì không? Không có việc gì thì tôi xem sách.”

“… Có việc, tôi khó chịu, cả người đều khó chịu, Tiểu Nại, cô nói tôi rốt cuộc làm sao vậy?”

“Hỏi một chút tâm của chính mình, chuyện này không ai giúp được cô.”

“Cô nói thật dễ dàng, thật giống như không biết không biết Hi Nhi cô ấy —” Lời nói của của Lưu Bạch Ngọc còn chưa nói ra miệng, ánh mắt của Hàn Nại như dao bắn đến, nàng lắc đầu, thở dài: “Quên đi, xui xẻo, thật là xui xẻo.”

Đến buổi tối, vốn dĩ bốn người cùng nhau về nhà nay đã thiếu một người, Lưu Bạch Ngọc cúi thấp đầu không lên tiếng. Trái lại Hoan Hi kinh ngạc nhìn bốn phía: “Văn Văn đâu, thế nào không cùng về cũng không nói với chúng ta một tiếng?”

“Cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi.” Lời nói của của Hàn Nại khiến Lưu Bạch Ngọc thoáng cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng, Hàn Nại không để ý tới nàng, nhìn Hoan Hi nói: “Cô ấy đến nhà tiểu học muội dạy kèm.”

“A? Cô ấy làm gia sư?”

Hoan Hi nuốt một ngụm nước bọt Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, Hàn Nại vẫn như cũ là mặt không biểu tình: “Ý không ở trong lời.”

Một câu nói này khiến trong lòng Lưu Bạch Ngọc khó chịu, nhưng đây tựa hồ lại không phải lý do khiến nàng nổi giận, Hoan Hi mím môi nhìn nàng không nói gì, nhất thời đường về nhà trở nên vừa dài vừa áp lực.

Đêm hôm đó, Lưu Bạch Ngọc lần đầu tiên mất ngủ, mãi cho đến sáng hôm sau lúc đến trường học, nàng nhìn thấy Mẫn Văn cư nhiên ở cửa trường học xoa đầu tiểu học muội không biết nói cái gì, ủy khuất trong lòng nàng trong nháy mắt bạo phát.

Cơ hồ là lao vào WC, Lưu Bạch Ngọc đóng cửa khóc một trận, trong lòng nàng ủy khuất, ủy khuất vô cùng, dựa vào cái gì a? Mẫn Văn dựa vào cái gì đối với người khác tốt như vậy? Lúc tiểu học hai người không phải đã nói rồi sao, Mẫn Văn cũng chỉ đối xử tốt với một mình nàng, lời nói lúc nhỏ không coi là thật sao?

Bầu không khí căng thẳng này giằng co tròn một tuần, cuộc thi giữa kỳ kết thúc, tất cả mọi người hưng phấn muốn đi KTV thư giản một chút.

Tính tình của Hàn Nại tự nhiên là không muốn đi, nhưng không chịu nổi Hoan Hi tử triền lạn đả, mà Lưu Bạch Ngọc sau khi nghe nói Mẫn Văn muốn đi cùng tiểu học muội, nàng cũng nghiến răng mà đi.

KTV là Hoan Hi tìm, đi cùng những bạn học có quan hệ tốt trong lớp, nhân số không ít, hi hi ha ha cũng rất náo nhiệt.

Hàn Nại vẫn là như cũ, ngồi ở trong góc không nói lời nào, có chút thất thần, thẳng đến Hoan Hi lôi kéo tỷ tỷ Hoan Thần tiến đến, nàng mới bị gọi về hiện thực.

“Tiểu Nại sao? Ha ha, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.”

Hoan Thần cùng Hoan Hi kém nhau nhiều tuổi, lúc Hoan Hi còn là một học sinh cao trung, nàng đã một thân váy dài rực rỡ, trang điểm tinh tế mang giày cao gót, nghiễm nhiên là dáng vẻ nữ nhân gợi cảm.

Hàn Nại gật đầu, không có lên tiếng trả lời, Hoan Thần đánh giá nàng, trong mắt có ánh sáng kinh diễm tản ra.

Hoan Hi hiển nhiên rất vui vẻ vì tỷ tỷ cũng thích Hàn Nại, chọc bài “Hồng Đậu” của Vương Phi, đem microphone đưa cho Hàn Nại, Hàn Nại cau mày nhìn Hoan Hi, Hoan Hi làm nũng lôi kéo tay nàng: “Hát một bài thôi, chỉ một bài.”

Không chịu nổi Hoan Hi làm nũng, Hàn Nại nhận lấy microphone, trầm thấp bắt đầu hát. Âm sắc của nàng rất giống Vương Phi, đều là loại trong trẻo có tình cảm, nhóm người vốn dĩ còn ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi vào trêи người Hàn Nại đang khẽ cúi đầu an tĩnh mà hát.

Hoan Hi có chút si mê nhìn Hàn Nại, Hoan Thần nhìn một chút em gái của mình, lại nhìn Hàn Nại, nhíu mày.

Một ca khúc hát xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hàn Nại lại trở về trạng thái thất thần, có lẽ là bình thường lịch sinh hoạt vô cùng phong phú, chỉ cần là có thời gian rỗi rãnh, Hàn Nại cơ bản đều sẽ thất thần. Hoan Hi hiểu tính cách của nàng, đem hoa quả nàng thích ăn đẩy đến bên cạnh nàng, lại rót cho nàng một ly nước ấm, bản thân cũng theo mọi người làm ầm ĩ.

Hàn Nại vốn là yên tĩnh thất thần, nhưng luôn cảm giác có một đạo ánh mắt nóng rực rơi vào trêи người nàng, nàng không cần mở mắt cũng biết là ai: “Tỷ tỷ, cô đi làm việc đi, tự chúng tôi là tốt rồi.”

“Đúng vậy, tỷ, cô đi chơi đi, không cần phải quan tâm bọn ta.”

Hoan Hi cũng dán đến, Hoan Thần lại nhìn Hàn Nại, vỗ vai Hoan Hi: “Nếu cần gì thì nói với tỷ tỷ, chơi vui vẻ nga.”

” Được.”

Mắt thấy Hoan Thần đi rồi, Hoan Hi tiến đến bên cạnh Hàn Nại, hỏi: “Tiểu Nại, cô không thích tỷ tỷ của tôi sao?”

“Không phải.” Hàn Nại lắc đầu, uống một ngụm nước, Hoan Hi chớp mắt nhìn nàng: “Không phải?” Nàng hiểu Hàn Nại, tuy rằng nàng không giỏi ăn nói, nhưng lễ phép là một chút cũng không thiếu, nhưng đối với tỷ tỷ, nàng tựa hồ có một loại cảm giác xa cách.

Hàn Nại nhìn nàng đạm đạm nhất tiếu: “Tỷ tỷ của cô, đối với cô rất không bình thường.”

“Đúng vậy, chúng ta kém nhau nhiều tuổi, đương nhiên không bình thường.”

Nhìn Hoan Hi cười ha hả, Hàn Nại không nói gì, mà chỉ cầm trái cây lên ăn, Hoan Hi nhìn nàng ấy không muốn để ý nàng, cũng cười rồi chọn bài hát.

Mà những người trong phòng, ngoại trừ Hàn Nại chỗ này, còn có một chỗ cũng không hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ.

Lưu Bạch Ngọc tóc dài tản ra, trang điểm nên sườn mặt vô cùng tinh xảo, nàng cười yếu ớt giả thục nữ ngồi bên cạnh tiểu học muội, hỏi han ân cần.

“Cô tên là Văn Phương đúng không?”

Văn Phương tiểu học muội có chút thụ sủng nhược kinh: “Học tỷ, cô cư nhiên biết tên tôi?”

Lưu Bạch Ngọc che miệng cười: “Đương nhiên.” Trêи mặt mặc dù đang cười, nhưng nội tâm của nàng đã sớm gào thét, WTF?, cô tưởng lão nương nguyện ý quen biết cô a? Nếu không phải là bởi vì Mẫn Văn hoa tâm đại hỗ đản kia, tỷ tỷ sẽ nói chuyện phiếm với nhãi con cô sao?

“Được rồi, Mẫn học tỷ của cô đâu?”

Lưu Bạch Ngọc biết rõ còn hỏi, nàng là thấy Mẫn Văn đến WC mới đến đây, trước đó, ánh mắt của nàng gần như đốt cháy một lỗ lớn trêи người Mẫn Văn cùng Văn Phương.

“Cô ấy đi vệ sinh.”

Có lẽ là khí tràng của Lưu Bạch Ngọc vô cùng cường đại, Văn Phương có chút hơi xấu hổ. Lưu Bạch Ngọc uống một ngụm rượu, cười hỏi: “Cô rất thích cô ấy?”

Văn Phương gật đầu: “Ân, Mẫn học tỷ là người tốt, thường giúp tôi ôn bài.”

“A, để cô ấy giúp cô ôn bài, cô không sợ lưu ban sao?”

“… Học tỷ nói đùa.”

Văn Phương rốt cuộc cảm giác được địch ý của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc lại uống một ngụm rượu, hỏi: “Các cô bình thường học ở nơi nào?”

Kỳ thực nàng muốn hỏi chính là hẹn hò ở nơi nào, nhưng hai chữ hẹn hò nàng thực sự không muốn nói. Vừa hỏi đã khiến Văn Phương hiểu sai, Văn Phương cười nói: “Đều là phòng ngủ phòng ngủ ôn bài cho tôi, đôi khi quá muộn, Mẫn học tỷ liền ở lại.”

“…..”

” Đằng” một tiếng, Lưu Bạch Ngọc có thể nghe được nội tâm tuôn ra lửa giận, con mắt thoáng cái trợn tròn, Văn Phương thấy được thân thể cứng đờ, cái ʍôиɠ xê dịch sang bên kia, đúng lúc này Mẫn Văn vừa đi vệ sinh xong đã trở về, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc đã đến gần liền kinh ngạc, lại nhìn một chút rượu dâu trong tay nàng, nhíu mày.

Nhưng không chỉ điểm ấy, ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc giống như con dao đâm vào người nàng, dáng vẻ tràn ngập sát khí, hận không thể đem ngực nàng đâm thủng mấy lỗ.

Tiểu học muội Văn Phương không cách nào thừa thụ lực sát thương cường đại này, lúng túng cười thoát khỏi chiến trường, được rồi, ghế sô pha lúc này cũng chỉ có Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn hai người.

Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc liền thống khổ quay đầu đi, nàng cầm lấy một ly thức uống, nỗ lực bình tĩnh tâm tình. Tuy rằng cũng không có bao nhiêu ngày, nhưng hai người tựa hồ đã thật lâu không có ngồi xuống hảo hảo nói chuyện rồi, mấy ngày nay, nàng vẫn đang nỗ lực khắc chế bản thân không nên nghĩ đến Lưu Bạch Ngọc, nhưng tưởng niệm lại là một thứ gì đó như hình với bóng ngấm vào trong máu, mỗi khi đêm khuya vắng người hình ảnh của Lưu Bạch Ngọc ngay cả dáng vẻ tức giận của nàng đều giống như một đoạn phim không ngừng lặp lại trong đầu nàng, Mẫn Văn sắp bị bản thân dày vò mà chết, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nàng làm sao có thể thay đổi được?

Lưu Bạch Ngọc lẳng lặng nhìn ánh mắt né tránh của Mẫn Văn, giọng nói nhàn nhạt: “Có phải không làm được nữ nhân của cô, ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.