Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 11: Chương trình luyến ái 2: Chia Phòng



Edit: Llia59

"Nhiêu Thanh Án, em xong rồi."

—---------------------

Bọn họ ở chung với nhau đều là hai người một phòng, Vạn Viện Viện cùng phòng với Nhiêu Thanh Án, Tôn Li tạm thời ở một mình một phòng, Thạch Quyền với Mạnh Tử Châu ở một phòng, Lam Ôn Mậu tạm thời ở một mình một phòng. Qua một tuần có thể có khách mời mới gia nhập, đến lúc đó sẽ vào những phòng còn trống kia.

Nhiêu Thanh Án nhìn thoáng qua phía Vạn Viện Viện đang sắp xếp hành lí, sau đó cầm điện thoại chạy vào một góc mà camera theo dõi không quay tới để nghe điện thoại.

"Tại sao không nghe điện thoại?" Phù Kiêu ở đầu dây bên kia hỏi.

"Khụ, vừa rồi em đang làm việc." Nhiêu Thanh Án chột dạ nói.

"Làm việc gì?"

"Ờ, ờ quay quảng cáo."

"Nhiêu Thanh Án em ngứa da có đúng không." Phù Kiêu cười không nóng không lạnh, "Học được thói gạt người à?"


"Em em không có."

"Không có thì em lắp bắp cái gì?"

"..." Éc!

"Chờ anh hỏi Phương Hiểu, em có biết hậu quả sẽ thế nào không?"

"Ai ya, em tham gia chương trình thực tế! Khoảng thời gian này phải làm việc ở bên ngoài." Nhiêu Thanh Án khẽ cắn môi nói.

"Chương trình thực tế?" Phù Kiêu hơi nheo mắt lại, "Chương trình thực tế gì?"

"Công Thức Tình Yêu" Bốn chữ này Nhiêu Thanh Án nói rất nhanh, sợ Phù Kiêu nghe được.

"Nói rõ ràng." Phù Kiêu có chút dự cảm không lành.

"... Công Thức Tình Yêu." Nhiêu Thanh Án bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn.

"Đây là cái chương trình gì?"

"Chỉ là một chương trình thực tế bình thường thôi, không có gì khác cả." Nhiêu Thanh Án có ý đồ lừa gạt.

Nhưng mà lúc này Phù Kiêu đã ấn tìm kiếm, chờ đến khi đọc được phần giới thiệu tóm tắt của 《Công Thức Tình Yêu 》, toàn bộ khuôn mặt của anh trở nên âm trầm.


"Nhiêu Thanh Án."

"Có!" Nhiêu Thanh Án đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.

"Em chờ đó cho anh." Phù Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Ực... Nhiêu Thanh Án nhìn điện thoại đột ngột bị tắt, than thở một tiếng, đã nói là Phù Kiêu sẽ tức giận mà. Nhưng việc tới nước này, ván đã đóng thuyền, chỉ có thể như vậy thôi.

Trở về còn có thể dỗ dành không nhỉ?

"Này!"

"Hả?" Nhiêu Thanh Án lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vạn Viện Viện.

"Đạo diễn bảo chúng ta giao điện thoại ra, còn ngây ra đó làm gì."

Tổ chương trình quả thực có quy định nếu không quá cần thiết thì phải nộp điện thoại di động lên trong lúc ghi hình.

Nhiêu Thanh Án nhìn điện thoại bị lấy mất có chút luyến tiếc không muốn. Nếu như Phù Kiêu gọi tới nữa mà cô không nghe điện thoại, anh ấy có thể sẽ càng tức giận? Cô một chút cũng không dám nghĩ tới hình ảnh kia.


"Không nỡ lòng bỏ như thế, trong điện thoại có người nào quan trọng à?" Vạn Viện Viện trêu ghẹo nói.

"Không có." Nhiêu Thanh Án lắc đầu.

Vạn Viện Viện nhìn Nhiêu Thanh Án vài giây, đột nhiên hỏi: "Nhiêu đại ảnh hậu, có phải cô quên mất tôi là ai rồi không?"

Nhiêu Thanh Án nghe xong lời này, quay đầu nhìn về phía cô ấy, chớp chớp mắt nghĩ lại một lúc, không nhớ ra mình đã gặp cô ấy ở đâu. Cô biết Vạn Viện Viện, là một sao nữ nổi danh xinh đẹp gợi cảm, diễn cả mảng điện ảnh và truyền hình. Nhưng cô ấy thường xuyên xuất hiện nhiều nhất là trong các chương trình tạp kĩ, người thích cô ấy rất nhiều, nam có nữ có, chỉ là nam sẽ nhiều hơn một chút.

"Đúng là đã quên tôi rồi." Vạn Viện Viện thất vọng lắc đầu thở dài một tiếng.

"Thực xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu." Nhiêu Thanh Án xin lỗi nói.
"Cô không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường." Vạn Viện Viện đi tới ghế sô pha ngồi xuống, cầm thuốc lá điện tử lên rít hai hơi, nghiêng mắt câu môi mà nhìn cô, nhớ lại nói. "Mấy năm trước, trong đoàn phim 《Sáng sớm 》, tôi vẫn còn là một diễn viên quần chúng, lúc đó tôi rất hâm mộ nữ chính là cô đấy."

"À à, thì ra chúng ta đã từng hợp tác." Nhiêu Thanh Án nở nụ cười.

"Cái đó cô cũng gọi là hợp tác?"

"Đương nhiên rồi." Cả đoàn phim làm việc với nhau, không gọi là hợp tác thì gọi là gì?

Vạn Viện Viện khẽ nhướng mày, khi đó cô ấy chỉ là một diễn viên quần chúng, thậm chí còn không có cơ hội xuất hiện chung một khung hình với Nhiêu Thanh Án. Nhiêu Thanh Án lại nói hai người từng hợp tác... Nói thế nào nhỉ, cảm giác giống như bản thân được tôn trọng vậy.

Thấy Vạn Viện Viện nhìn mình mà không nói gì, Nhiêu Thanh Án cảm thấy có chút lúng túng, muốn đánh vỡ không khí ngượng ngùng này: "Cô bây giờ rất lợi hại đó, rất nhiều người thích cô."
"Ha, không phải chỉ là thích cái túi da này thôi à."

Nhiêu Thanh Án kinh ngạc, những lời này nghe có vẻ khá tỉnh táo. Không phải cô có thành kiến, mà là bình thường dựa vào khuôn mặt để lăn lội ở giới giải trí hỗn loạn này xác thực cũng không phải là điều sáng suốt gì.

"Thì cũng cần phải có thân hình đẹp mới được chứ, không phải ai cũng có đâu nha." Nhiêu Thanh Án nói.

"Không nói cái này nữa." Vạn Viện Viện xua tay rồi lại hỏi cô, "Mấy năm nay tại sao không thấy cô xuất hiện? Cô bị chèn ép sao?"

Trái tim già nua bị đâm trúng. Tại sao hôm nay hết cái này đến cái khác đâm vào tim của cô vậy. Nhiêu Thanh Án đau lòng nghĩ.

"Đi am ni cô một chuyến, cảm thấy bản thân vẫn rất lưu luyến hồng trần, nên quay trở lại." Nhiêu Thanh Án đùa giỡn nói.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Vạn Viện Viện cũng không hỏi nữa, bước xuống bậc thang.
Bọn họ có giao hẹn trước là thu dọn đồ đạc xong sẽ xuống tầng tập hợp.

Bốn giờ chiều, trừ Nhiêu Thanh Án với Vạn Viện Viện ra, những người khác đều ở dưới tầng một, Mạnh Tử Châu và Tôn Li ở phòng khách chơi game, Thạch Quyền ngồi trên sô pha xem bọn Mạnh Tử Châu chơi game, Lam Ôn Mậu thì đọc tạp chí.

Có âm thanh truyền đến từ cầu thang, mấy người họ nhìn sang, thấy Vạn Viện Viện thướt tha yểu điệu đi xuống, nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi bọn họ, "Hi~"

"Chị, đã thu dọn xong hai cái hòm hành lý bự chà bá của chị rồi sao?" Mạnh Tử Châu trêu ghẹo nói.

Vạn Viện Viện hờn dỗi mà cho cậu ta một cái liếc mắt.

"Tôi mới gọt chút hoa quả, mọi người có muốn ăn không?" Lam Ôn Mậu hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nhiêu Thanh Án.

"Ở đâu?" Nhiêu Thanh Án từ phía sau Vạn Viện Viện thò đầu ra hỏi.
"Ở trong tủ lạnh, để tôi đi lấy."

"Này nha~ Lam lão sư thật thiên vị, phải đợi Thanh Án xuống mới lấy ra!" Tôn Li khoa trương nói.

"Không phải." Lam Ôn Mậu cười nói "Tôi định đợi mọi người đông đủ rồi mới lấy ra cùng nhau ăn."

"Mậu ca chớ giải thích." Mạnh Tử Châu trêu đùa.

"Cô biết cái gì, người ta là sư huynh muội, bây giờ mọi người vẫn chưa quá quen thân với nhau, đương nhiên phải đợi sư muội ra mới được." Vạn Viện Viện rất tự nhiên giúp Nhiêu Thanh Án giải vây.

Phương Hiểu nín thở nghe những lời giáo huấn lạnh nhạt của Phù Kiêu ở bên kia video, vẻ mặt lờ mờ. Cuối cùng mấy câu cuối của Phù Kiêu cũng khiến anh ta như được khai sáng.

"Sau này, tất cả các hạng mục của Nhiêu Thanh Án đều phải cho tôi biết, phải được sự đồng ý của tôi."

Phương Hiểu cẩn thận suy nghĩ lại những lời này của anh có hàm ý gì, cân nhắc thử dò xét hỏi: "Tiên sinh, Nhiêu Thanh Án với ngài là?"
Phù Kiêu lạnh lùng nghiệm mặt nói: "Là người của tôi."

Phương Hiểu cái hiểu cái không, nhưng lại không xác định "Người của tôi" là chỉ quan hệ họ hàng hay là chỉ cái khác.

"Là người phụ nữ của tôi." Phù Kiêu nhíu mày bổ sung.

Phương Hiểu bừng tỉnh ngộ, trách không được hôm nay Phù tiên sinh lại nổi giận như vậy, hoá ra là anh ta đem bạn gái của người ta đi tham gia chương trình tình ái!!!

"Tôi hiểu rồi tiên sinh! Sẽ không có lần sau nữa!" Phương Hiểu biết sai mà nhận lỗi, "Tôi lập tức gọi cô ấy trở về."

"Đợi đã." Phù Kiêu suy nghĩ một lúc, nếu bây giờ gọi Nhiêu Thanh Án trở về làm cho cô vi phạm hợp đồng, đoán chừng cô gái nhỏ này sẽ vì vậy mà tức giận. Chẳng hiểu sao đang yên đang lành mà cô lại đi tham gia chương trình tình ái gì đó. Chẳng lẽ giận anh khoảng thời gian này không cho cô công việc gì sao?
Mặc dù Phù Kiêu đã hơi bình tĩnh lại suy nghĩ tới lý do, nhưng anh càng nghĩ lại càng tức. Dù là thế nào, Nhiêu Thanh Án cả gan dám đội mũ xanh cho anh.

Phương Hiểu nơm nớp lo sợ chờ phân phó tiếp theo của Phù Kiêu, thời gian càng dài anh ta càng thấp thỏm không yên.

"Chờ tôi về rồi nói sau." Cuối cùng Phù Kiêu chỉ nói như vậy.

Đợi tới khi Phù Kiêu trở về, tập đầu tiên đã được cắt chiếu, người xem đã bắt đầu bàn luận, đồng thời đối với cp sư huynh muội mà gào thét ngọt chết bọn họ rồi.

Phù Kiêu xem tập đầu tiên xong mặt đen lại, khi nhìn thấy Lam Ôn Mậu, anh không nhịn được cười lạnh. Chuyện Lam Ôn Mậu từng theo đuổi Nhiêu Thanh Án anh cũng biết, lúc trước chính anh là người nhìn chằm chằm Nhiêu Thanh Án từ chối Lam Ôn Mậu.

Tốt, rất tốt, Nhiêu Thanh Án em không chỉ có lá gan lớn, mà còn muốn anh tức chết.
Nhiêu Thanh Án tưởng rằng đã lừa được Phù Kiêu rồi, cho tới khi cô phát hiện Phù Kiêu không thèm nghe điện thoại của mình... Đã thế điện thoại còn không có tín hiệu, cô lại phải giao nộp điện thoại lên.

Mỗi tối, nhóm khách mời cần phải viết thư cho một người, bỏ thư vào phong bì. Sau đó sẽ được robot tự động đem thư đưa tới đặt trước cửa phòng khách mời tương ứng, biểu hiện cho dấu hiệu ấn tượng tốt. Tới buổi tối thứ sáu, nếu A viết thư cho B đồng thời cũng nhận được thư của B, vậy thì hai người đó sẽ có một buổi hẹn hò vào cuối tuần.

Đối với những khách mời khác chưa thành công trong việc cùng chọn đối phương thì các khách mời nữ sẽ phải rút thăm để quyết định nhóm hẹn hò cuối tuần. Cái này cũng là vì để tăng thêm cơ hội cho các khách mời nam nữ tiếp xúc tìm hiểu nhau.
Buổi thứ sáu của tuần thứ nhất, cả Thạch Quyền và Lam Ôn Mậu đều viết thư cho Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án cũng lịch sự viết thư cho Lam Ôn Mậu. Buổi hẹn hò cuối tuần này không có gì đáng nói, Nhiêu Thanh Án rất tự nhiên mà tán gẫu với Lam Ôn Mậu về chuyện ở trường học, đối với buổi hẹn hò này cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Đến một tuần mới, sáu vị khách mời lại đi tới một địa điểm du lịch khác, lần này họ tới một thị trấn cổ tích nhỏ ở phía tây nam, tràn ngập những bức tranh vẽ tường vô cùng lãng mạn và tràn ngập hương vị tuổi thơ. Con đường vô cùng sạch đẹp, hai bên đường là những cánh đồng hoa, xa xa là núi cao, còn có cả công viên trò chơi. Khung cảnh này hoàn toàn khiến cho người sống trong đó có cảm giác như bản thân đang lạc vào câu chuyện cổ tích.
Trải qua một tuần ở chung, sáu vị khách mời ít nhiều cũng đã quen nhau hơn, hỗ trợ nhau xách hành lý.

"Thật là đẹp." Nhiêu Thanh Án nhìn những bức vẽ trên tường ven đường đi, trong ánh mắt đều là ngạc nhiên.

"Lát nữa chúng ta xuống dưới đó chơi đi?" Lam Ôn Mậu ở bên cạnh nói.

"Cùng nhau, đi cùng nhau đi." Tôn Li thò qua nói.

"Được ~ Cứ sắp xếp hành lý trước đã." Nhiêu Thanh Án trả lời.

Nhưng mà, chờ đến khi Nhiêu Thanh Án đem hành lý các thứ lên phòng xong, tổ chương trình đưa cho cô một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ là cô hóa trang thành công chúa đi tìm tân hoàng tử.

"Suýt nữa thì quên mất, hôm nay có khách mời mới tới đây." Nhiêu Thanh Án đọc xong nhiệm vụ mới bừng tỉnh.

Nhiêu Thanh Án ngồi trước bàn trang điểm, bị mấy nhà tạo mẫu vây quanh, cô không dám nhúc nhích, hỏi người trang điểm đang make up cho cô: " Đi đón một người thôi mà cần phải long trọng như vậy sao?"
Cô nhớ rằng mùa trước của 《Công Thức Tình Yêu 》 , tuy rằng khi đón khách mời thứ tư đúng là có chút tình tiết nhỏ, nhưng hình như không cần đặc biệt phải đóng vai gì cả.

Nhiêu Thanh Án vốn đã xinh đẹp, khi tạo hình công chúa xong càng xinh đẹp sắc xảo hơn, đẹp đẽ hoa lệ, tuyệt mỹ khuynh thành, cô nhấc làn váy xoay một vòng, vẻ mặt của mọi người xung quanh đều là vẻ kinh diễm, "Bảo bối, cô thật là xinh đẹp." Chuyên viên trang điểm tự đáy lòng cảm thán.

"Cảm ơn". Nhiêu Thanh Án ngượng ngùng nở nụ cười.

Căn cứ vào chỉ thị của chương trình, Nhiêu Thanh Án đi tới một cánh đồng hoa, trong cánh đồng hoa có một con đường nhỏ. Cô bước chậm rãi trên con đường nhỏ, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người được gọi là hoàng tử đâu, sau đó cô chỉ đành buồn chán đứng đó ngắm nhìn đồng hoa.
Phù Kiêu cưỡi hắc mã đi đến địa điểm đã hẹn thì nhìn thấy một cảnh này: tiểu công chúa xinh đẹp cao quý trên mặt tràn đầy vui vẻ tươi cười đang cúi người, có lẽ là tò mò hoặc có thể là đang nghiên cứu mấy đoá hoa màu xanh lam ven đường.

Dường như nghe thấy âm thanh lạ, Nhiêu Thanh Án nghiêng đầu nhìn lại, cô choáng váng, chậm rãi đứng thẳng dậy, đầu óc vẫn còn ngây ngốc. Cô không nằm mơ chứ? Tại sao Phù Kiêu lại ở đây?!

Người đàn ông mặc một thân trang phục cổ đại màu đen ánh kim hào nhoáng, cột tóc đuôi ngựa cao, trên trán đính một viên đá quý, lưng đeo cung tên, cưỡi một con hắc mã cao lớn cường tráng. Dưới ánh chiều tà, người đàn ông cười mà không cười làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ, lại có chút xấu xa.

Hoặc, nói là xấu xa, không bằng nói trong ánh mắt của anh viết —"Nhiêu Thanh Án, em xong rồi."
Nhiêu Thanh Án hít một ngụm khí lạnh, không tự chủ mà lùi về phía sau từng bước, sau đó nghe thấy Phù Kiêu gọi: "Lại đây."

Cô lùi về phía sau một bước, lắc lắc đầu.

"Nói lại lần nữa, lại đây." Phù Kiêu hơi nheo mắt lại, rít từng tiếng qua kẽ răng.

Nhiêu Thanh Án do dự một lát, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo ý tứ cầu xin tha thứ, cắn cắn môi, chậm rì rì mà đi qua.

【Lời tác giả】

Nhiêu Thanh Án: Cứu mạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.