Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 118



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi có biết một chút về cô.” Mộ San khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt lại, vẻ mặt khinh thường: “Cũng chỉ là một đứa thực tập sinh nho nhỏ ở bộ phận thiết kế, đừng tưởng rằng cô được đi Milan thi đấu thì có thể đứng đây khua tay múa chân trước mặt tôi.”
“Tôi không có ý muốn khu a tay múa chân, chỉ là vừa rồi mấy người nói vì mặt Mạnh Kha bị thương nên không cho cô ấy lên biểu diễn, mấy người có nói lý không vậy? Làm gì có quy định mặt bị thương thì không tham gia cuộc thi chứ?” Thương Mẫn cười như không cười nhìn Mộ San, sau đó lại đảo qua Avrile và Dư Uyển Nhi.

“Thứ quan trọng nhất của một người mẫu chính là khuôn mặt! Cô muốn những vị khách đến xem cuộc thi này nhìn một người mẫu mặt mũi bầm dập của Đạt Phan sao? Muốn để bọn họ đánh giá người mẫu của chúng ta như thế nào?” Mộ San hung hăng vênh váo.

Mạnh Kha cụp mắt xuống, cô rút tay lại từ tay Thương Mẫn: “Cô này, đây là chuyện của tôi, tôi và cô vốn không quen nhau, cô đừng nhúng tay vào.”
Thái độ của cô vẫn xa cách như cũ, hơn nữa còn mang theo cả sự đề phòng.

Thương Mẫn cười cười, cô không muốn quản chuyện của Mạnh Kha, nhưng Tô Huệ Phi nói Mộ San là người hay bắt nạt người khác, yêu quái đưa đến cửa mà cô còn không đánh thì sao có thể tích lũy kinh nghiệm trong trò chơi này được?
“Tôi cũng không muốn nhúng tay vào, chỉ là trò hề này tôi đã thấy nhiều lần, biết cô chịu ủy khuất mà lại không làm gì, đây không phải là phong cách của tôi.”
“Cô muốn thế nào?” Avrile vênh váo đắc ý chất vấn cô.



không quá cao, ở trong đám người mẫu mét bảy này thì khó có thể tìm được, trên mặt mang theo sự ngây thơ của thiếu niên và nét mập mạp của cô gái nhỏ, nhưng đôi mắt lại cực kì nổi bật, sạch sẽ giống như một hồ nước, trong vắt như có thể nhìn thấy đáy.

“Đây là trận chung kết, sao có thể để một thực tập sinh như cô đứng đây làm loạn được? Còn hai tiếng nữa trận chung kết sẽ bắt đầu, cô nghĩ cô có thể cứu vãn được tình hình này sao?” Thái độ Mộ San kiên quyết.

“Cô không cho tôi thử đã muốn hủy bỏ tư cách dự thi của Mạch Kha, rốt cuộc là vì danh tiếng của Đạt Phan hay do bản thân cô không muốn cho Mạnh Kha thi đấu?” Thương Mẫn nói trúng tim đen của một số người ở đây.

“Cô, cô đừng có mà nói bừa.” Mộ San tức đến đen cả mặt.

“Mọi người đứng đây làm gì?” Giọng nói từ tính của đàn ông vang lên, nháy mắt tiếng nghị luận của mọi người đều dừng lại.

“Cậu Khải.” Mộ San thấy người đang được đẩy tới trên xe lăn thì thái độ lập tức thay đổi, cung kính cúi đầu.


Cậu Khải? Anh trai của Mâu Nghiên?
Thương Mẫn ngạc nhiên quay người về phía cửa ra vào.

Người đàn ông mặc áo lông cổ cao, cổ áo ôm sát đường cong ở cổ, đôi mắt đen thâm thúy, anh ngồi trên xe lăn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý của mình.

Thương Mẫn mở to mắt nhìn.

Người này… anh trai thiên sứ, lại là Mâu Khải?
“Cậu Khải, chỉ là một sự cố nhỏ, mặt của người mẫu này bị thương, tôi cũng chỉ suy nghĩ vì đại cục nên không cho cô ấy lên biểu diễn, nhưng thực tập sinh ở bộ phận thiết kế hết lần này đến lần khác lại phá rối, còn nói chúng tôi bắt nạt cô ấy, đây không phải là trò cười sao?” Mộ San đi đến cạnh Mâu Khải giải thích.

Mâu Khải ngẩng đầu, anh đã thấy thân hình nhỏ bé của Thương Mẫn từ xa nên muốn Tiêu Song đẩy mình tới, ban nãy anh ở cửa đã nghe rõ cuộc trò chuyện của mấy người.

“Lời cô ấy nói là thật?” Mâu Khải nhìn về phía Thương Mẫn.

Thương Mẫn nhíu mày, cô không hiểu vì sao hai lần gặp Mâu Khải đều không để lộ thân phận của mình, nhưng nghĩ lại mặc dù anh không nói nhưng cô cũng không hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.