Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 147





Cô vòng tay trước ngực chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Tử Vi, nhìn một xấp tài liệu cao ngút trời trên mặt bàn làm việc của cô ta, cười nói.

“Tinh thần đội nhóm hả?” Thương Mẫn lật tài liệu ra: “Đàn anh đàn chị yêu cầu chúng ta đọc những thông tin của các giải thi đấu trước đó không phải chỉ để viết báo cáo nghiên cứu rồi nộp lên là được, là muốn cho chúng ta nghiêm túc quan sát những tác phẩm này.

Tôi nói chứ nếu như mấy cái này để tôi làm, thế thì những tin tức này còn có thể tự động truyền vào trong đầu của các người không chứ?”
Lưu Tử Vi liếc mắt, đương nhiên là cô ta biết dụng ý của chuyện này, chỉ là trong lòng cô ta cảm thấy không hài lòng với phong cách của Thương Mẫn mà thôi.

“Tôi khuyên các người bình thường có thời gian thì học hỏi các kiến thức chuyên nghiệp đi, không có chuyện gì làm thì cứ luôn tụ tập lại bàn tán chuyện của người khác, lãng phí cuộc sống.” Ngón tay của Thương Mẫn rời khỏi đống tài liệu đó.

“Cô có cái gì mà đắc ý chứ.” Lưu Tử Vi khịt mũi coi thường: “Dù sao thì chúng tôi không làm xong, cô cũng đừng nghĩ là mình có thể về nhà, cùng lắm thì chịu đựng thôi.”
“Tôi không có vấn đề gì hết.” Thương Mẫn giang tay ra: “Tôi cảm thấy ngủ ở phòng làm việc cũng rất thoải mái, còn có thể có điều hòa miễn phí.”

Nói xong, cô lại nhàn nhã đi trở về.

Nói thật thì nếu như là chuyện của lúc trước hoặc là đối với chuyện gì đó, vì để có thể về nhà sớm, cô sẽ không quan tâm mà làm nhiều thêm một chút.

Nhưng mà giống như lúc nãy cô đã nói, nếu như cô làm giúp cho bọn người Lưu Tử Vi, vậy thì lúc bọn họ bước lên sàn thi đấu, có hỏi gì bọn họ cũng không biết, vậy thì mất chính là mặt mũi của Đạt Phan.

Đây chính là Đạt Phan của Mâu Nghiên, cô mới không muốn để người khác lấy chuyện này ra mà chê cười anh lúc Mâu Nghiên đứng trên sân khấu.

Lưu Tử Vi và Chu Lỵ Lỵ đều hận Thương Mẫn đến nghiến răng nghiến lợi, mà lúc này đây ở bên ngoài đột nhiên đại truyền tới tiếng bước chân.

“Nhị gia?” Lưu Tử Vi là người thấy Mâu Nghiên đứng ở cửa đầu tiên, vội vàng đứng dậy.

Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, Thương Mẫn quay đầu lại chỉ nhìn thấy Mâu Nghiên chắp tay sau lưng đi đến, thư ký Tần đi theo phía sau với lại mấy người bảo vệ, trong tay của mọi người đều mang theo cái túi.

“Nhị gia, sao anh lại đến đây?” Lưu Tử Vi lấy lòng cười một tiếng.

Mâu Nghiên khẽ lướt nhìn, thu hết cục diện trong phòng làm việc vào trong mắt.

“Mâu tổng nói mọi người tăng ca vất vả, cho nên cố ý mua thức ăn cho mọi người.” Thư ký Tần nói, rồi sau đó kêu nhân viên an ninh phát cơm hộp cho bọn họ.


Thương Mẫn mang theo vẻ mặt không tin tưởng nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên, người đàn ông này thay đổi tính nết từ lúc nào vậy? Trước đó tên tuổi của anh để cho người ta nghe mày sợ đến xanh mặt, còn bây giờ thì đang đi theo con đường tổng giám đốc dịu dàng tâm lý à?
“Oa, nhị gia thật là đẹp trai quá.” Chu Lỵ Lỵ vực dậy tinh thành, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên nghe thấy lời nói của cô ta, anh bước gần về phía bọn họ liền nhìn thấy một đống lộn xộn ở trên bàn.

“Công việc nặng lắm à.” Mâu Nghiên tiện tay mở tài liệu ở trên bàn ra.

“Không có không có.” Lưu Tử Vi vội vàng khoát tay: “Đều là những chuyện mà chúng tôi phải làm, chúng tôi phải chuẩn bị bởi vì đến Milan, chút công việc đó không đáng kể đâu.”
Thương Mẫn nhịn không được mà liếc mắt nhìn sang, từ bữa trưa đến bây giờ vẫn luôn chưa ăn uống gì, bụng đói đến kêu vang.

Cô rất không khách khí mà ngồi xuống, vô cùng vui vẻ mở hộp cơm ra.

Một mảnh màu xanh lá cây tươi sáng xuất hiện trước mắt cô, sự mong chờ trong đôi mắt cô lại vụt tắt.


“Cái quái gì vậy?” Thương Mẫn nhìn một bàn thức ăn chay ở trên bàn, nụ cười dần dần cứng ngắc, cô co rút cổ, nhìn đồ ăn phong phú trong hộp cơm của Tô Huệ Phi mà nuốt mấy ngụm nước bọt.

Cô biết là Mâu Nghiên không có lòng tốt như thế, thay đổi phương pháp để sửa đổi thuộc tính ăn thịt của cô.

“Đúng vậy đúng vậy.” Chu Lỵ Lỵ ở bên kia vẫn còn đang a dua nịnh hót: “Lần này Tử Vi đã có được tư cách dự thi, tôi may mắn mới có thể trở thành trợ thủ của cô ấy, tôi vô cùng tôn trọng cơ hội lần này.

Chỉ hận một ngày có thể làm như hai ngày, không dám lười biếng một chút nào, không giống như một vài người…”
Chu Lỵ Lỵ nói xong thì lại liếc mắt nhìn về phía Thương Mẫn: “Một chút ý thức hợp tác đội nhóm cũng không có, tất cả mọi người đều đang bận rộn, bọn họ thì lại chơi game.”
Mâu Nghiên nhíu mày..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.