“Dê nướng nguyên con ở đây ngon lắm đó, em đặt ở trên mạng mà cũng không được nữa.” Thương Mẫn tràn đầy phấn khởi, cô chuẩn bị bát đũa đưa cho Mâu Nghiên trước.
Nhân viên phục vụ bưng một mâm thịt dê vô cùng lớn đặt lên trên bàn, còn có mấy món đồ ăn để ăn với cơm, một lát sau trên bàn đã được đặt đầy đồ ăn.
“Trước kia em thường xuyên tới nơi này à?” Mâu Nghiên nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Thật ra quán này đã mở nhiều năm rồi, cách trang trí rất cũ, nhưng mà hoàn cảnh nhộn nhịp cũng không ảnh hưởng đến việc mua bán của nó, bọn họ đi một đường tới đây, mặc kệ là lầu một hay là lầu hai, bàn nào cũng có đầy người.
“Đúng vậy.” Thương Mẫn gật đầu, đưa một phần nước chấm tới trước mặt của Mâu Nghiên, cô cầm đũa chỉ vào một nơi ở bên ngoài cửa sổ, nơi đó có một chiếc đèn pha giống như là một cái cọc giữa nhân gian đang huyên náo: “Chỗ ấy là thư viện trường học của bọn em, bốn năm đại học của em đã gắn bó với nơi đó.”
Mâu Nghiên thuận theo phương hướng của cô chỉ mà nhìn sang.
Anh đã quan tâm cô rất nhiều năm, đương nhiên biết trường học của cô, nhưng mà nơi này đối với anh mà nói cũng chỉ là một cái vòng tròn được vẻ trên bản đồ hoặc là một danh từ được nhắc tới từ trong miệng của Trữ Trình khi báo cáo hành động của cô.
“Hồi lúc đi học em rất hòa đồng.” Thương Mẫn nở nụ cười, nụ cười bên khóe miệng lại có chút chua chát: “Lúc trước người trong câu lạc bộ của bọn em thường xuyên tập hợp lại cùng một chỗ, nếu như tới sinh nhật của ai thì sẽ tới đây ăn một bữa thật là no, lại đi tìm karaoke hát cả một đêm.”
Thương Mẫn hồi tưởng lại khoảng thời gian hồi đại học của mình, bỗng nhiên lại có chút thương cảm: “Khi đó lòng người đơn giản, không hỏi tới hoàn cảnh gia đình, không hỏi địa vị, chỉ cần quan điểm phù hợp với nhau liền có thể chơi cùng nhau.
Bởi vì đều là học sinh nghèo cho nên không thể tiêu phí với những hoạt động giải trí cao cấp, đến đường phố ẩm thực ở đây tìm một cửa hàng bán đồ ăn ngon nhất, chỉ cần có ba bốn triệu là có thể để mười mấy người ăn uống no nê rồi.”
Nhắc tới đây, trong đầu của Thương Mẫn dường như xuất hiện những hình ảnh đó: “Anh cũng không biết con người của Tô Huệ Phi bình thường có dáng vẻ la hét hào phóng rất sảng khoái, thật ra thì tửu lượng rất kém, khi uống say rồi thì thích ôm người khác hôn loạn xạ, còn có Du Thắng…”
Thốt ra tên của Du Thắng, nhưng mà Thương Mẫn lại ý thức được cái gì đó, nói tới đây liền dừng lại.
Đôi mắt của Mâu Nghiên trở nên sắc bén.
“Thôi không nói nữa.” Thương Mẫn nói xong lại lấy hai chai bia từ trong két bia ở bên cạnh: “Ầy, anh cũng biết là tửu lượng của em không tốt, tối hôm nay chúng ta cứ tùy tiện ăn uống một chút đi.”
Mâu Nghiên không từ chối, anh đang muốn cầm cái đồ khui bia mở nắp chai bia, lại nghe thấy Thương Mẫn ở phía bên kia thành công dùng răng chạy mở nắp bia.
Cô rất không khách khí mà mở chai bia đặt ở trước mặt của Mâu Nghiên, tự mình lại mở thêm một chai khác.
Trở lại chốn cũ, vốn dĩ đã tự nói với mình là không cần phải thương cảm, nhưng mà nghĩ tới nơi đây cảnh còn người mất, cô vẫn không thể ngăn được mà có chút bi thương.
Thời điểm này vào năm ngoái người ở bên cạnh cô vẫn là Du Thắng.
Cô cũng đã từng nghĩ là chắc chắn mình không có cách nào có thể đi cùng Du Thắng đến cuối con đường, dù sao thì xã hội hiện tại như thế này, người có thể đi cùng với nhau rất ít, nhưng mà cô đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, kết cục xấu nhất mà cô từng nghĩ cũng chính là hai người chia hai ngã, cuộc sống vui vẻ, nhưng mà từ xưa tới nay không ngờ tới Du Thắng sẽ chết.
Thương Mẫn ngẩng đầu lên trực tiếp uống một phân nửa chai bia.
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không ngăn cản lại.
Hình như là khoảng thời gian này cô không ăn cơm bình thường, đi ngủ bình thường, ở trước mặt người khác vẫn là mặt trời nhỏ phát sáng, nhưng mà anh biết cô vẫn luôn đang kiềm chế.
Chuyện của Du Thắng không thể trôi qua dễ dàng như thế, cô gái ngốc nghếch của anh thật sự khắc ghi người đàn ông đó ở trong lòng, nhưng mà đứng ở lập trường của anh thì không thể làm được gì.
Anh cũng không có cách nào tranh giành với một người đã chết, anh cũng tự biết khoảng thời gian năm năm quá khứ anh cũng sẽ không thể nào xóa bỏ, chỉ có thể lựa chọn tôn trọng những chuyện cũ của cô, đối xử tốt với cô hơn, chữa lành vết thương của cô.
“Chắc đây là lần đầu tiên anh đến nơi này.” Thương Mẫn bỏ chai bia xuống, hỏi anh.
“Cũng không phải.” Mâu Nghiên trả lời: “Lúc anh tham gia quân ngũ ở Vân Nam còn không có điều kiện như vậy đâu.”
“Anh nói một vài chuyện của anh cho em nghe đi.” Thương Mẫn gắp một miếng thịt dê chấm vào nước sốt, bỏ vào trong miệng: “Những chuyện mà em có thể nghe nói ở bên ngoài đều là mấy chuyện sau khi anh xuất ngũ, em có chút tò mò người giống như anh lúc ở trong bộ đội sẽ như thế nào.”
Mâu Nghiên rót cho mình một ly bia, chất bia mát lạnh rót vào trong miệng, thấm vào yết hầu.
“Trường đại học mà anh học chính là trường quân đội.” Mâu Nghiên nhàn nhạt trả lời: “Trong trường quân đội ngoại trừ có một vài thành tích đặc biệt cùng với nhiệt huyết của con trai muốn đền đáp cho quốc gia, còn có một lý do… là bởi vì trong nhà không quản được, bị ép đưa vào đó.”
Trước đó là Lê Chuẩn và Đoàn Quốc, sau đó dĩ nhiên chính là Tần Kha..