Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 246





Lần này phòng trang điểm không náo nhiệt như trước, thiếu Tô Huệ Phi, giống như đã mắt đi sức sống vốn có, Bạch Chấp thay quần áo, Thương Mẫn cần thận kiểm tra quần áo và giày dép trên người anh ta, bảo đảm không có xuất hiện cái gì bát trắc.

Di động của Thương Mẫn leng keng vang lên một tiếng, cô lấy ra từ trong túi nhìn một cái, sau khi thấy rõ nội dung ở trên, mỉm cười.

Bạch Chắp thấy nụ cười của cô, ngồi thẳng người, lên tiếng, “Lần trước tôi nói vẫn còn giá trị.”
“Hả?” Thương Mẫn bị câu nói quái lạ của Bạch Chấp khiến cho có chút mê hoặc: “Nếu như có người bắt nạt cô, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô.”
Thương Mẫn lúc này mới nhớ lại lần trước trước khi lên sân khấu Bạch Chấp đã nói với cô có thể giúp cô chuyện giết Mạc Hậu, cô sờ sờ cái mũi, cười đến mức rực rõ: “Anh giúp tôi thế nào? Nếu bàn về võ thuật, những người bên cạnh tôi mỗi người đều là lão luyện.”
“Tôi biết.” Bạch Cháp rất nghiêm túc trả lời, “Nhưng mà bọn họ không hẳn có thể giúp cô giết cô ta.”
Thương Mẫn chỉ coi như anh ta nói giỡn, nói tiếp câu: “Bọn họ không thể, chẳng lẽ anh có thể hay sao?”
Bạch chấp ngẩng đầu, đôi mắt của anh ta vô cùng chân thành, bình tĩnh mà nhìn Thương Mẫn: “Tôi có thể.”
Thương Mẫn im lặng.

Ánh mắt chân thành như vậy, cô cảm thấy nếu lại nghi ngờ anh ta, giống như ngược lại thành sai lầm của cô.


“Bọn họ đang động tay động chân trên máy làm đá khô.” Bạch Chấp nhìn về phía cửa, đột nhiên nói.

Thương Mẫn đứng thẳng đứng người dậy, không kềm chế được căng thẳng: “Anh nói cái gì?”.

ngôn tình hài
Trận đầu này, vì để tăng lên hiệu ứng thị giác, người tổ chức đã nhập thêm đá khô vào, chuyện này, ngay cả nhà thiết kế như bọn họ vừa mới biết được hôm qua, sao mà Bạch Chấp lại biết được?
Bạch Chấp đứng dậy, anh từ trong ba lô của mình lấy ra một cái máy tính xách tay, sau đó ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ một trận, trên màn hình xuất hiện một ít số hiệu khiến người ta hoa mắt.

“Tất cả máy móc trên sân kháu, đều được điều khiển từ xa từ phòng giám sát, bao gồm cả máy làm đá khô, tôi xâm nhập máy chủ, phát hiện sau khi máy làm đá khô vận hành thử xong lại bị bóp méo chương trình, tôi tính toán thời gian, nếu dựa theo chặn đường của từng người mẫu khoảng chừng nửa phút, đến khi người mẫu thứ 18 lên sân khấu, máy làm đá khô sẽ tăng liều lượng.”
“Tăng liều lượng?” Thương Mẫn mờ nmịt: “Tăng bao nhiêu?”
“Đủ để làm cho người mẫu tổn thương do giá rét.” Bạch Chấp nói cho cô kết quả chính xác.

Thương Mẫn hoảng sợ: “Người mẫu thứ 18… Đó chính là…”
“Chính là tôi.” Bạch Chấp đối diện với ánh mắt của cô.


Thương Mẫn trố mắt đứng nhìn.

Không biết nên vì Jason đê tiện mà thán phục, hay là vì người đàn ông trước mắt này giấu tài mà khiếp Sợ.

“Anh… Vậy mà anh có thể xâm nhập vào máy tính của ban tổ chức?” Một lúc lâu sau Thương Mẫn mới phản ứng lại.

“Hệ thống phòng ngự của họ làm không được tốt, dễ như trở bàn tay.” Bạch Chấp cũng không khiêm tốn chút nào.

“Không, không phải…” Thương Mẫn ngắn người: “Anh có kỹ năng thần kỳ này, anh còn đi làm người mẫu gì hả, đi làm hacker không phải tốt hơn sao?”
Bạch Chấp nghiêng đầu, vẻ mặt đứng đắn: “Bộ dạng tôi đẹp, có thể làm người mẫu.”
OKI Thương Mẫn cũng không hiểu logic của anh ta là gì.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Gần lên sân khấu rồi.” Thương Mẫn hỏi.

“Tôi đã sửa chữa chương trình, phục hồi lại bình thường.” Bạch Chấp trả lời.

Thương Mẫn lại hoảng sợ, nhưng sau đó cả khuôn mặt lại nhăn thành một đống: “Sớm nói đi, phải biết rằng có một thần khí như anh vậy, tôi còn phải hao phí lớn như vậy sao.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.