Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 28





Tần Kha và Đoàn Quốc đều ngơ ra, những người phụ trách của các bộ phận khác ai nấy cũng đều há to miệng, bị vị khách không mời Thương Mẫn này đảo loạn tam quan.
Thương Mẫn ngơ ra, tên xấu xa Lê Chuẩn này, chỉ nói Mâu Nghiên ở phòng làm việc, lại không nói trong phòng làm việc còn một đống người khác.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Biểu cảm của Thương Mẫn lập tức trở nên nghiêm túc, cô nhặt áo gió của mình lên, không chút hoảng loạn mặc vào, cúi người với mọi người rồi bình tĩnh đi ra ngoài.
Nhưng mà, vài giây sau, một bàn tay nhỏ nhắn lại thò vào khe cửa, nhặt chiếc mũ bị rơi ở bên trong ra.
Thương Mẫn đóng cửa lại, sau khi chắc chắn rằng bọn họ không nhìn thấy cô, thái độ cô lập tức tay đổi, chạy vụt đi.”
“Ha ha ha.” Tần Kha là người đầu tiên bật cười: “Sếp, không nhìn ra nha, không ngờ anh lại thích chơi đùa kiểu này.”
Sau đó, anh ta cười xong, mới nhận ra mỗi một người trong đây đều không có động tĩnh gì, mà lại đè nén hô hấp của mình xuống, chỉ sợ bị cậu hai Mâu ra lệnh chọc mù mắt.
Tiếng cười của Tần Kha cũng nhỏ dần đi.
“Tiếp tục.” Tầm mắt của Mâu Nghiên lại di chuyển lên bản báo cáo.
Mọi người đều không nói gì, chỉ có Đoàn Quốc cẩn thận tiếp tục báo cáo lợi nhuận tháng mà ban nãy bị ngắt đoạn…
Thương Mẫn chạy một mạch về căn phòng ở tầng trên cùng.
Giờ thì hay rồi, mất sạch mặt mũi luôn rồi, vốn chỉ định trêu đùa Mâu Nghiên một chút, bây giờ khiến toàn bộ người của Nova đều biết cô có sở thích đặc biệt với phương diện này rồi.
Cô cố gắng nghĩ một cách để cứu vớt lại, nhưng mà, vừa nghĩ đến gương mặt đen thùi lùi của Mâu Nghiên ở trong phòng làm việc ban nãy, toàn thân cô lại không kiềm được mà nổi hết da gà da vịt lên.
Liệu anh có đuổi cô ra không, đừng để đến lúc đó không thể vào Đạt Phan, mà đến cả cửa lớn của Nova cô cũng không thể vào được nữa nhé.

Thương Mẫn ảo não, ném chiếc áo gió dày dặn và chiếc mũ lên giường, cả người tê liệt nằm lên đó.
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng Mâu Nghiên xuất hiện trước cửa.
Thương Mẫn quay đầu lại, thấy là anh thì lập tức đứng dậy.
“Cậu hai, anh họp xong nhanh thế?”
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm cô, trong đáy mắt là ánh sáng nóng rực.
Anh cũng muốn họp cho xong đấy, nhưng mà, nhìn những bản báo cáo nhàm chán kia, trong đầu anh toàn là bóng dáng quyến rũ của Thương Mẫn trong bộ đồng phục học sinh thôi.
Không thể không nói, người phụ nữ này đã tìm đúng cách rồi, chỉ là, quyến rũ anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, quả thực là nên phạt.
“Tôi… tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh.” Thương Mẫn vừa thấy sắc mặt của Mâu Nghiên liền biết được, chắc chắn anh đang nghĩ cách để trừng trị cô, cô vội chạy vào nhà tắm, muốn thoát khỏi hiện trường.
Chỉ tiếc là, cô đang định chạy vào đó, Mâu Nghiên đã nhanh chóng bước vào, dùng chân đá vào cánh cửa, vươn tay ra giam Thương Mẫn vào trong lòng.
“Bây giờ ở đây không có người ngoài, cô có thể tùy hứng phát huy hết thực lực của mình đó.”
Thương Mẫn bị Mâu Nghiên ôm chặt, một cánh tay của anh đã có thể khống chế được cô, cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi.
“Cậu hai, tôi…” Thương Mẫn vẫn đang tìm cớ để trốn đi, nhưng Mâu Nghiên đã bế cô lên rồi ném xuống giường, cảm giác mất trọng lực khiến cô sợ hãi, nhưng ngay sau đó, cơ thể của Mâu Nghiên đã đè lên trên.
“Hôm nay tôi rất vui.” Mâu Nghiên thấp giọng nói, ánh mắt Thương Mẫn sáng lên, khóe miệng lập tức giương cao.
Cuối cùng anh cũng thừa nhận là anh vui rồi, vậy có phải đồng nghĩa với việc, cô có thể vào Đạt Phan rồi không?
Đang định hỏi ra điều nghi vấn, nụ hôn của Mâu Nghiên đã rơi xuống, nuốt giọng nói của cô vào trong kẽ răng.

Thương Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng rực.
Lần trước cùng với Mâu Nghiên là cô đã uống rượu vào, uống đến mê màng, hoàn toàn không biết có cảm giác gì, nhưng bây giờ, vào lúc tỉnh táo, mỗi một cảm giác đều được phóng đại lên.
“Mâu Nghiên…” Cảm giác được Mâu Nghiên đang từng bước ép sát, cơ thể Thương Mẫn có chút run rẩy.
“Gọi chồng.” Mâu Nghiên vươn tay ra tắt điện phòng đi…
Cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng lên, Thương Mẫn thật sự không chống đỡ nổi nữa, cô mới nặng nề thiếp đi.
Hậu quả của việc cuồng hoan là cả ngày hôm đó cô không thể rời giường, vừa buồn ngủ vừa mệt, cả người cũng rất đau nhức.
Thương Mẫn nằm trên giường cả một ngày trời, mê man không biết gì, cho đến khi chuông điện thoại đánh thức cô.
Cô nhìn thấy hai chữ “Du Thắng” trên đó, hoảng hốt trong giây lát, vốn định cúp máy, nhưng như bị sai khiến, cô lại ấn nút nghe.
“Mẫn.” Giọng nói của Du Thắng phía bên đầu bên kia khàn khàn: “Em đang ở đâu? Anh đến nhà họ Thương rồi, không nhìn thấy em, bác Thương nói, em đã đoạn tuyệt quan hệ ba con với ông ấy, là thật sao?”
“Liên quan đến anh à?” Thương Mẫn cười khẩy.
“Mẫn…” Du Thắng muốn nói lại thôi: “Anh biết, anh có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được sai lầm của anh, nhưng mà, anh thật sự có nỗi khổ riêng, anh thật sự muốn cưới em về, cũng thật sự muốn luôn ở bên em, chỉ là… dù sao buổi tối lễ tốt nghiệp hôm đó, anh đã uống say, coi Thương Tuyết là em.”
Thương Mẫn im lặng, không đáp lại.
“Thật đó, anh cũng không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, anh gần như chưa từng uống say, nhưng ngày hôm đó, không biết anh đã trúng tà gì, lại không thể khống chế nổi bản thân.”
“Cứ xem như lần đầu tiên anh không tỉnh táo, vậy những lần sau đó, cũng là không tỉnh táo sao? Là loại rượu như thế nào mới có thể khiến anh đưa Thương Tuyết đến phòng tân hôn của chúng ta làm ra cái loại chuyện đó?” Nói thì quang minh chính đại đấy, thật ra cũng chỉ đang kiếm cái lí do cho việc phản bội của bản thân mà thôi.

“Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc cưới cô ta, ngày hôm đó, là cô ta gửi tin nhắn cho anh, nói nếu anh không đi, cô ta sẽ công bố chuyện này ra, anh hết khách… sau khi tới đó, cô ta đã quyến rũ anh, anh là một người đàn ông bình thường, cho nên…”
“Anh đừng nói nữa.” Thương Mẫn cảm thấy ghê tởm: “Tôi không muốn nhớ về nó một lần nào nữa.”
“Mẫn, anh biết anh không đáng để được em tha thứ, nhưng anh muốn nói cho em, từ đầu đến cuối, người anh thích chỉ có một mình em, sở dĩ anh cưới cô ta là vì cô ta đã mang thai, cũng là vì mặt mũi của nhà anh.

Nhưng bây giờ, đứa bé không còn nữa, anh và cô ta cũng không cần thiết phải kết hôn nữa.”
“Du Thắng!” Thương Mẫn kinh ngạc: “Anh có biết anh đang nói cái gì không? Anh hủy hoại hôm nhân của tôi, bây giờ, lại muốn hủy hoại hôn nhân của Thương Tuyết sao?”
“Hủy hoại một lần với hai lần thì có gì khác nhau chứ? Khoảng thời gian này anh sống không bằng chết, anh thật sự rất hối hận, so với việc cưới cô ta rồi hối hận cả đời, không bằng chấm dứt mọi thứ ngay lúc này.

Mẫn, anh yêu em, em cho anh một cơ hội nữa, để anh bù đắp cho em, có được không?”
Thương Mẫn đặt điện thoại xuống, nghe giọng nói của Du Thắng bên kia đầu điện thoại, lòng cô rất ngổn ngang.
Bọn họ bên nhau năm mười bảy tuổi, qua một thời kỳ thanh xuân dài dằng dặc, vốn là một đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người, tin thức vừa tốt nghiệp đã kết hôn khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Cô thật sự muốn làm vợ của anh ta, cũng thật sự muốn cùng anh ta trải qua một đời một kiếp này, nhưng giờ đây giữa bọn họ đã sớm không thể nào nữa rồi.
“Du Thắng.” Giọng nói Thương Mẫn đầy phiền muộn: “Tôi từng nói với anh về mẹ tôi, chắc anh cũng biết, thứ tôi hận nhất là ngoại tình và phản bội.

Mẹ tôi từng lựa chọn tha thứ, thập chí còn chấp nhận đứa con riêng của ba tôi, nhưng kết quả thì sao? Kết quả là bà ấy mắc chứng trầm cảm, chết không minh không bạch.

Một đoạn tình cảm mà đã xuất hiện vết nứt thì cho dù có bồi đắp lại như nào cũng là giả mà thôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ chuyện này, nó sẽ như một cái gai luôn găm trong tim tôi, không thể nào nhổ xuống được.”

“Anh biết, anh biết hết, vậy nên sau này anh sẽ đối xử tốt với em gấp bội.

Mẫn, anh đã làm lại cho em một bộ váy cưới mới, phòng tân hôn của chúng ta, anh cũng thay cả giường rồi, em tha thứ cho anh một lần, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Bắt đầu lại từ đầu? Nói sao dễ thế? Chuyện giữa bọn họ đã kết thúc từ lúc anh ta và Thương Tuyết dây dưa với nhau rồi, giờ đây, cho dù anh ta không cưới Thương Tuyết, cô cũng sẽ không lấy anh ta.
Đừng nói bây giờ cô đã đăng kí kết hôn với Mâu Nghiên, cho dù không có Mâu Nghiên, cô cũng không tha thứ cho Du Thắng.
“Sau này đừng tìm tôi nữa.” Thương Mẫn lạnh lùng nói: “Cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết đi.”
“Mẫn…”
Du Thắng vẫn còn đang nói tiếp, nhưng Thương Mẫn đã cúp máy rồi.
Năm năm, hơn một nghìn ngày đêm, bọn họ ngồi trong cùng một phòng học, vui vì niềm vui của nhau, buồn vì nỗi buồn của nhau, có cùng chung một ước mơ, thi vào cung chung một trường đại học, tốt nghiệp cùng chuyên ngành.
Thương Mẫn cho rằng đời này của cô sẽ sống với danh nghĩa vợ của Du Thắng cho đến cuối đời, chưa từng nghĩ đến những con đường khác, nhưng bây giờ, mọi thứ đã không còn như vậy nữa.
Ánh sáng đột nhiên tràn ngập căn phòng, Mâu Nghiên từ bên ngoài đi vào, Thương Mẫn vô thức che mắt mình lại, không muốn hai mắt đỏ ửng bị anh nhìn thấy.
“Ngủ trên giường của tôi, lại rơi nước mắt vì một người đàn ông khác?” Giọng nói Mâu Nghiên lạnh lẽo, nhưng sắc mặt lại không có ý trách móc.
Thương Mẫn chui vào trong chăn, liếc mắt nhìn anh.
“Anh tưởng rằng tôi muốn ngủ giường anh à.” Nếu không phải vì đã đăng kí kết hôn với anh, nếu không phải muốn thuận lợi vào Đạt Phan, cô thà rời xa cái tảng băng này càng xa càng tốt.
Mâu Nghiên tiến đến, ném một phần văn kiện xuống giường: “Thứ hai tuần sau, đúng giờ đến Đạt Phan báo cáo.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.