CHƯƠNG 295
Người đàn ông đứng trước mắt cô chính là người mà cô trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới có thể đứng cùng với anh thân mật không khoảng cách như thế, trước đây, cô có rất nhiều tình cảm với anh.
Cảm kích, tò mò, thưởng thức, kính nể, còn có yêu mến…
Nhưng mà đó không phải là tình yêu.
Cho nên mỗi lần có khoảng cách và khó khăn, kiểu gì cô cũng sẽ chọn từ bỏ anh, không làm gì cũng nghĩ đến, có lẽ một mình mình cũng có thể sống tốt hơn, cùng lắm thì xa anh thôi.
Nhưng mà lúc cô từ chối anh ở trước mặt của nhiều người như thế, cô có nhận thức rõ ràng lòng của mình đau biết bao nhiêu.
Cho nên, dù có không thừa nhận đến đâu đi nữa, cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Cô đã yêu anh.
“Ừm…” Giọng nói của Thương Mẫn rất nhỏ.
“Em nói cái gì?” Mâu Nghiên ôm cô càng chặt hơn, cố ý đùa cô: “Anh không nghe thấy.”
Thương Mẫn ngây ngốc cười một tiếng, nhón chân lên hôn một cái lên cằm của Mâu Nghiên.
“Xem như là đồng ý đi.” Thái độ của cô có chút kiêu ngạo.
Lần đầu tiên, cô đột nhiên có một loại cảm giác rất muốn sống đến răng long đầu bạc với người đàn ông này, loại cảm giác sau khi trải qua tai nạn, con đường phía trước vẫn còn bằng phẳng, làm cho lòng của cô hoàn toàn thả lỏng.
Ánh mắt của Mâu Nghiên dần dần trở nên nóng bỏng, anh đè đầu của Thương Mẫn, muốn hôn cô, nhưng mà Thương Mẫn nhanh nhẹn đưa tay ngăn giữa hai người.
“Cho nên, rốt cuộc là anh có nhặt được chiếc nhẫn đó không phải?” Đây chính là viên kim cương cỡ lớn đó, Mâu Nghiên sẽ không phá hoại như vậy chứ.
“Không có.” Mâu Nghiên bế cô lên, quay người lại, hai người ngã lên trên giường: “Em không nghe lời, tự kiếm tiền mà mua nhẫn cưới đi.”
Thương Mẫn lườm anh, cái người này thật là! Nào có ai muốn phụ nữ kiếm tiền mua nhẫn cơ chứ?
Đang muốn phản bác, tay của Mâu Nghiên đã chui vào phía dưới chiếc khăn tắm.
“Anh, anh làm cái gì vậy?” Mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng mà Thương Mẫn vẫn cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng ngăn cản động tác của Mâu Nghiên, nhưng mà sức lực của đàn ông làm sao có thể là thứ mà cô ngăn cản được.
Nhiệt độ ở trên người của Mâu Nghiên càng ngày càng cao, cách một lớp quần áo, Thương Mẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên người anh, nghĩ tới hai người đã lâu lắm rồi không thân mật với nhau, bắt đầu từ lúc đến Milan, bọn họ vẫn giận dỗi bởi vì vài chuyện.
“Bà xã.” Âm thanh của Mâu Nghiên như nhũn ra: “Cho anh đi.”
Gương mặt của Thương Mẫn đỏ giống như quả táo chín.
Cô nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên ở trên người mình, cái người đàn ông đáng chết này, sao trong phút chốc lại trở nên quyến rũ như thế, dịu dàng như thế, thật sự làm cho cô nói không nên lời từ chối.
“Vậy trước tiên anh phải đồng ý với em một chuyện.” Thương Mẫn vẫn nắm chặt cái khăn tắm, không muốn để anh có được dễ dàng như thế.
“Em nói đi.” Mâu Nghiên trả lời.
“Sau này, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng không thể gạt em.” Thương Mẫn nói chuyện thẳng thắn với anh: “Làm việc gì, chỉ cần là có liên quan đến em thì đều phải thương lượng với em.”