Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 30





“Thương Tuyết?” Thương Mẫn vô thức đứng dậy: “Sao cô ta lại ở đây?”
Cô ta vừa mới sảy thai, Triệu Nhã Liên vẫn còn nằm trên giường bệnh kia, sao cô ta trông giống như không có gì xảy ra, còn đi bên cạnh một người đàn ông nữa vậy?
“Mẫn…” Tô Huệ Phi vẫn chưa nói xong, Thương Mẫn đã xông ra ngoài.

Tay của Thương Tuyết dựa vào tay người đàn ông kia, như một con chim nhỏ nép mình.

“Stephen, em còn tưởng anh sẽ không đến Nước R cơ.

” Thương Mẫn nói, gương mặt ngại ngùng.

“Sao có thể chứ, anh sao nỡ.

” Người đàn ông tên Stephen nói một giọng phổ thông không tiêu chuẩn.

Thương Mẫn đứng phía sau bọn họ, lấy điện thoại ra chụp bóng lưng của bọn họ, cười một tiếng: “Này, Thương Tuyết, tốc độ đổi người yêu của cô cũng nhanh thật đó.


Thương Tuyết nghe thấy giọng của cô, quay người lại, thấy điện thoại trong tay Thương Mẫn, sắc mặt thay đổi.

“Thương Mẫn?” Thương Tuyết vội thả tay Stephen ra: “Chị theo dõi tôi?”
“Mặt mũi cô lớn như nào mà tôi phải theo dõi cô, cô ngu quá thôi, đến cả việc lén lút cũng ngang nhiên như vậy, cô dám làm, còn sợ người ta nhìn thấy à?” Thương Mẫn lắc điện thoại trong tay: “Cũng không biết nếu tôi đăng những tấm hình này lên trang web của tường, cô có thể giữ danh hiệu hoa khôi của trường nữa không, tập đoàn Đạt Phan liệu có cần cô nữa hay không…”
“Chị dám!” Giọng nói Thương Tuyết sắc bén.

“Cô ta chính là Thương Mẫn mà em nói à?” Stephen quan sát Thương Mẫn một lượt, hỏi cô ta.

Thương Tuyết gật đầu: “Đúng, chính là chị ta! Em trở thành như thế này đều là do chị ta hại!”
Thương Mẫn nghi hoặc nhìn người đàn ông nước ngoài trước mặt mình, anh ta tiến lên, sắc mặt không có thiện ý tiến gần cô.


“Cô Thương, giữa chúng ta còn có món nợ cần tính đó!” Stephen bẻ tay, tiếng xương kêu rắc rắc: “Nếu hôm nay đã gặp mặt, thì đừng trách tôi không khách khí.


Thương Mẫn nào nghĩ tới mình tại có thù oán gì với một người đàn ông nước ngoài chưa từng gặp mặt, thấy nắm đấm của anh ta vung tới, cô kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.

“Mẫn!” Tô Huệ Phi đuổi theo cũng sợ hãi đến trắng bệch mặt, mà Lê Chuẩn đứng bên cạnh cô đã xông ra, một cú đá linh hoạt đá trúng bụng của người đàn ông kia, khiến anh ta bay ra.

“Chị không sao chứ.

” Lê Chuẩn căng thẳng nhìn Thương Mẫn.

Thương Mẫn thất thần lắc đầu, vẫn chưa hết sợ hãi.

“Bên cạnh còn có người giúp đỡ nữa à?” Stephen ôm bụng mình, giọng nói mất kiên nhẫn.

Lê Chuẩn chắn Thương Mẫn ở phía sau, cười gian tà, anh tháo áo vest ra đặt vào trong tay Thương Mẫn, nới lỏng cà vạt, móc ngón tay với Stephen.

“Ê Tây, bắt nạt phụ nữ thì ra thể thống gì, đến đây, ông đây cho anh biết thế nào gọi là Kungfu Nước R.


Thương Tuyết hoàn toàn không đặt Lê Chuẩn vào trong mắt, Stephen là quán quân quyền anh underground, một người cao gầy như Lê Chuẩn, e là một nắm đấm của Stephen cũng không đỡ nổi.

Stephen ra hiệu bằng ánh mắt cho Thương Tuyết, để cô ta đợi xem kịch hay, anh ta nhanh chóng bước về phía Lê Chuẩn, ra sức đấm một đấm về phía mặt Lê Chuẩn.

Tim Thương Mẫn như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Lê Chuẩn nhanh chóng tránh được một đấm của Stephen, lúc này, anh giữ lấy cánh tay của Stephen, hạ cùi chỏ xuống, đập vào vai anh ta.


Stephen bị đánh, đang định phản công lại, Lê Chuẩn đã bẻ tay của anh ta ra phía sau, đầu gối húc lên phần chí mạng dưới bụng anh ta, Stephen đau đớn kêu thành tiếng, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Tô Huệ Phi và Thương Mẫn đứng bên cạnh nhìn mắt chữ O miệng chữ A, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng giơ ngón cái.

Thật sự không ngờ tới, Lê Chuẩn bình thường nhìn có vẻ yếu ớt, lúc ra tay thì lại mạnh mẽ đến nhường này, mới hai chiêu đã đánh gục người ta rồi.

“Stephen, anh sao rồi?” Thương Tuyết cũng không ngờ Stephen lại thua Lê Chuẩn, vội vàng tiến đến đỡ anh ta.

Stephen chỉ ôm thân dưới của mình, đau đớn chảy đầy mồ hôi.

“Thương Mẫn, mấy người đang cố ý gây thương tích, tôi sẽ báo cảnh sát bắt chị.

” Thương Tuyết tức giận nhìn Thương Mẫn.

“Ở đây có camera giám sát đó, ai ra tay trước trong lòng cô còn không rõ sao? Tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi.

” Thương Mẫn đứng thẳng dậy, phát hiện ra được một viên ngọc như Lê Chuẩn khiến cô càng tự tin hơn.

“Chị… chị ức hiếp người quá đáng!” Thương Tuyết vô cùng không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì cô.

“Ức hiếp quá đáng hơn còn ở sau nữa cơ.

” Thương Mẫn lắc điện thoại trong tay mình: “Cô vẫn nên nghĩ mình giải thích với mọi người như nào thì hơn đó.



Cô phải để Du Thắng và Thương Liên Thành biết được bộ mặt thật của Thương Tuyết này, xem đuôi hồ ly của cô ta còn giấu được bao lâu nữa.

Thương Mẫn đắc ý vênh mặt lên, kéo Tô Huệ Phi rời đi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thù hận của Thương Tuyết.

“Mẫn.

” Tô Huệ Phi nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi: “Tuy ban nãy Lê Chuẩn đã tẩn tên nước ngoài kia một trận rất thoải mái, nhưng mà, cậu làm như vậy, liệu có phải kích động quá rồi hay không?”
Thương Mẫn không thèm để ý đến những điều này, bây giờ trong lòng cô chỉ có cảm giác vui vẻ khi trả được thù, vội đăng ảnh lên.

“Vậy thì có sao chứ? Tớ với cô ta đã trở mặt với nhau từ lâu rồi.

” Thương Mẫn không hề quan tâm.

Tô Huệ Phi lo lắng không ngớt: “Không được, tình hình này tớ vẫn phải vào Đạt Phan cùng cậu rồi, với cái tính này của cậu mà đấu với Thương Tuyết, e là cậu sẽ lật tung cái Đạt Phan lên mất, tớ không thể trơ mắt nhìn cậu đi sai đường được.


“Lo lắng gì chứ, trước kia tớ chỉ một lòng muốn được sống yên ổn, nhưng bây giờ thì khác, người chân đất không sợ kẻ đi giày, tớ không có gì cả, sao phải sợ cô ta?” Thương Mẫn vỗ vai Tô Huệ Phi.

“Như câu nói cứ nhường nhịn mãi để người ta ngồi lên đầu.

Không phải chỉ là trở mặt thôi sao, tớ ở bên cậu đến cùng.


Tô Huệ Phi ngẩng đầu lên, nhìn Lê Chuẩn đứng bên cạnh, anh ta vẫn là cái dáng vẻ mặc cô đảo loạn trời đất, càng lúc cô càng không hiểu nổi.

Đưa Tô Huệ Phi về nhà, Thương Mẫn trở về Nova, túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm chất đầy sofa, Mâu Nghiên ngồi ở đó, bị ép từng chút đến góc ghế.

“Hôm nay cô lại gây chuyện rồi?” Thấy toàn bộ sự chú ý của Thương Mẫn đều tập trung vào đống quần áo, giày dép mới, Mâu Nghiên nhìn cô.

Động tác của Thương Mẫn ngừng lại, gì mà cô lại gây chuyện chứ, người là do Lê Chuẩn đánh, phải là Lê Chuẩn gây chuyện mới đúng chứ.

Nhưng mà, đổ tội như vậy, hình như cũng không tốt lắm…

“Xem là vậy đi.

” Thương Mẫn cũng không quay đầu lại, một lòng mở đồ.

“Lần trước Lê Chuẩn vì trả thù cho cô mà đánh Triệu Nhã Liên, bị trừ ba tháng lương, lần này cô cảm thấy nên trừ bao nhiêu?” Mâu Nghiên mỉm cười.

Thương Mẫn quay đầu lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Người đàn ông chết tiệt!
Cô đứng dậy, bĩu môi đi đến bên cạnh Mâu Nghiên, vươn tay ra đẩy chỗ đồ kia qua một bên, cô ngồi xuống trước mặt Mâu Nghiên.

“Tôi sai rồi, sau này không gây chuyện nữa.

” Thái độ nhận sai của Thương Mẫn vô cùng thành khẩn.

Mâu Nghiên biết cô không thật lòng, chỉ cúi đầu xem điện thoại: “Nói đi, hôm nay ở ngoài thu hoạch như thế nào?”
“Thu hoạch?” Thương Mẫn nhìn đống đồ bày khắp phòng: “Ở đây cả rồi.


Mâu Nghiên ngước mắt nhìn, đôi mắt tối đi, Thương Mẫn bị ánh mắt này của anh khiến cho lông tơ dựng đứng cả lên, nhưng không biết rốt cuộc là anh có ý gì.

“Trung tâm thương mại mà cô đi hôm nay, những cửa hàng mà cô mua sắm, có 24 cửa hàng trong đó là dưới danh nghĩa Đạt Phan, bây giờ cô nói tôi nghe, những sản phẩm mới trong mùa này có gì chung và có đặc điểm gì?” Giọng nói Mâu Nghiên trầm xuống.

Thương Mẫn bị Mâu Nghiên hỏi đến ngơ ra.

Lê Chuẩn bảo là cô tùy ý mau sắm, nhưng không nói Mâu Nghiên còn giao cho cô bài tập về nhà nữa.

“Là một nhà thiết kế, đến cả chút ý thức về nghề nghiệp như vậy cũng không có, cả cuộc đời này của cô chẳng lẽ chỉ dựa vào việc đi cửa sau thôi à?” Một ánh sáng hiện lên trong đôi mắt tăm tối của Mâu Nghiên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.