CHƯƠNG 301
“Em cũng không xác định là tôi sẽ làm cái gì, sao em lại dám nói như vậy?” Đúng là tính tình trẻ con, con ghé mới sinh không sợ cọp.
“Tôi không biết cụ thể anh muốn làm cái gì, nhưng mà cũng có thể đoán được một chút. Bây giờ ở thành phố Nam là nhà họ Mâu một tay che trời, mặc dù Mâu Nghiên là tổng giám đốc Đạt Phan, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn làm chủ, chỉ cần ông cụ còn sống một ngày, những thứ ở trong tay của hai người đều là nhân tố không ổn định. Cho nên, vì để làm vững chắc địa vị của mình, cũng có thể đơn thuần là muốn bảo toàn cho mình, chuyện mà anh có thể làm cũng chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tốt nhất là có thể có một nơi ở lại khi thoát thân khỏi Đạt Phan, thậm chí là có thể đối đầu.”
Thương Mẫn bình tĩnh nói, Mâu Khải lắng nghe, trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh được.
Rõ ràng là trông giống như một cô gái ngây thơ không có âm mưu, làm sao có thể nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa, còn nghĩ chính xác như thế?
“Anh không cần phải kinh ngạc đâu.” Nhìn bộ dạng đó của Mâu Khải, Thương Mẫn đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của anh ta, cô phất phất tay ra hiệu cho anh ta cứ thả lỏng: “Thật ra thì rất rõ ràng mà, anh nhìn Mâu Nghiên đi, anh ấy thân là con trai ruột mà cũng đang tính đường lui cho mình, nghĩ trăm phương nghìn kế bòn rút nhà họ Mâu để làm đầy túi tiền của mình, còn không phải là bởi vì để mình có thực lực chống lại ông cụ à. Tất cả mọi người đều là người phàm, có suy nghĩ như vậy cũng bình thường thôi.”
Thương Mẫn nói đến miệng khô, lại uống một ngụm nước lớn.
Mâu Khải khẽ thở dài, giống như là buông xuống thứ gì đó.
“Em nói suy nghĩ của tôi rất rõ ràng, nếu tôi còn phản bác nữa thì có vẻ như là mình hơi dối trá.” Trạng thái của Mâu Khải đã thả lỏng: “Đúng là tôi đã có sản nghiệp riêng của mình, nhưng mà những thứ đó mãi mãi không đủ, cho nên tôi còn có một suy nghĩ rất lớn.”
Thương Mẫn đột nhiên thấy hứng thú, nhích lại gần anh ta: “Suy nghĩ gì vậy?”
Cô trời sinh có tính mạo hiểm đối với mấy chuyện như thế này, cho nên vô cùng tò mò.
“Bây giờ không thể nói cho em biết được, chờ đến lúc em về nước, đương nhiên sẽ biết thôi.” Mâu Khải chọc cho cô tò mò, không nói hết một lần.
“Xía.” Thương Mẫn bất mãn, cô quệt mồm, nhưng mà anh ta không tiếp tục nói nữa, cô cũng không hỏi: “Không nói thì bỏ đi.”
“Tôi đồng ý với em.” Mâu Khải rất hào phóng: “Em muốn chia năm năm, tôi cho em.”
Thương Mẫn cười hắc hắc: “Vậy anh cố lên nha, coi như tôi phải trông cậy vào anh để phát tài rồi.”
Mâu Khải không nói gì, tiếp tục cầm dao lên, Thương Mẫn vươn tay lên gọi nhân viên phục vụ tới, lại gọi thêm mấy phần bò bít tết và gan ngỗng, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Kết thúc bữa ăn, mấy người bọn họ lại trở về thang máy, Thương Mẫn đứng trong thang máy đưa mắt nhìn Mâu Khải và Tiêu Song rời đi, giơ tay lên tạm biệt anh ta.
“Khải gia, ngủ ngon nha.” Cô cười, đôi mắt cong cong.
Mâu Khải cười cười, cũng giơ tay lên xem như là đáp lại.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau khi khe hở ấy chậm rãi biến mất, nụ cười ở trên mặt của Thương Mẫn cũng từ từ mất đi, thay vào đó là một thái độ thờ ơ.
Đồng minh hả?
Đó là chuyện nhất định rồi, dù sao thì đi theo ông chủ lớn như thế này, tỉ lệ phát tài rất cao.
Huống hồ gì…
Cô không thể hoàn toàn ký thác hi vọng ở trên người của Mâu Nghiên, không thể xem thường thực lực của Mâu Chí Tình, cho dù Mâu Nghiên đã đủ mạnh rồi, nhưng mà so sánh với Mâu Chí Tình thì vẫn thua kém một chút. Cho nên, cô nhất định phải nghỉ biện pháp khác.