Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 304



CHƯƠNG 304

Đối với chuyện tình cảm, Lê Chuẩn hoàn toàn không nhanh nhạy, nhưng mà cho dù có ngu ngốc như thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy hình như là Tô Huệ Phi không vui cho lắm, anh ta suy nghĩ cẩn thận lại, không biết là mình đã nói sai chỗ nào rồi.

“M… Thương Mẫn có đến đây không?” Lê Chuẩn muốn gọi là Mẫn, nhưng mà lại sợ là Tô Huệ Phi sẽ cảm thấy kỳ lạ.

“Có.” Sắc mặt của Tô Huệ Phi đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân vừa mới nhấc lên lại rút về trên giường một lần nữa, nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Lê Chuẩn đột nhiên không biết nên nói cái gì, anh ta ngồi ở trên giường, tay sờ đầu, sờ tới băng gạc ở trên đầu.

Đánh nhau trong nhà máy, đầu của anh chịu phải một gậy, lấy một địch mười, hao tổn chút sức lực cuối cùng của anh ta. Lúc đó, anh ta cảm thấy chắc là mình phải bỏ mạng ở nơi này.

Ý nghĩ duy nhất ở trong lòng đó chính là lo lắng cho sự an toàn của Tô Huệ Phi, một khi đánh bại anh ta, những người kia nhất định sẽ gây chuyện với cô.

Lê Chuẩn lén lút liếc nhìn Tô Huệ Phi ở trên giường, đưa tay lên sờ mũi, sắc mặt lại đỏ lên.

Trong căn phòng nhỏ ở trong nhà máy, mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng mà những gì có thể nhìn thấy, anh ta đều đã nhìn thấy hết.

Với lại đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thân thể của phụ nữ rõ ràng như thế…

“Lê Chuẩn, anh thích Thương Mẫn có đúng không?” Tô Huệ Phi đột nhiên hỏi một câu.

“Hả?” Lê Chuẩn lấy lại tinh thần.

Câu hỏi gì vậy chứ, sao lại đột nhiên nói tới chuyện thích Thương Mẫn?

“Thích chứ.” Lê Chuẩn không giấu giếm, trả lời cô rất thẳng thắn.

Mặc dù là quen biết với Thương Mẫn mới có mấy tháng, nhưng mà thời gian chung đụng của hai người không ít, tính cách của cô ngay thẳng lại rất thông minh, còn đối xử với mọi người chân thành, chưa từng xem thường anh ta, còn coi anh ta là anh trai, vô cùng tin tưởng anh ta.

Một cô gái xinh đẹp giống như là ánh nắng, làm sao mà anh ta có thể không thích được.

“Tôi đoán không sai mà…” Giọng điệu của Tô Huệ Phi hạ thấp xuống, giống như là đang lẩm bẩm.

“Cô nói cái gì?” Lê Chuẩn nghe không rõ.

“Không có gì.” Tô Huệ Phi xoay mình đưa lưng về phía anh ta: “Tôi nói anh đã tỉnh rồi, vậy thì để bác sĩ sắp xếp một phòng bệnh khác đi.”

Dù sao cũng là nam nữ độc thân, ở chung một phòng không được tự nhiên.

Với lại, Tô Huệ Phi cảm thấy hình như là mình nảy sinh ra một loại tình cảm khó hiểu với Lê Chuẩn, cô sợ nếu như cứ tiếp tục ở chung, cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó khăn.

Cô không muốn để cho chuyện này bước đến tình trạng không thể vãn hồi, yêu một người mà trong lòng người đó lại có người khác, sẽ hủy hoại đi chính cô.

“À.” Lê Chuẩn lên tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tức giận rồi hả? Bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận?

Dù sao thì cô cũng là con gái, gặp phải chuyện như vậy, đúng là để lại bóng ma rất lớn, với lại lúc đó anh ta cũng ở đó, nhìn thấy anh ta, cô nhất định sẽ nhớ đến những chuyện không tốt.

Anh ta bước xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Tô Huệ Phi nhìn thấy anh ta muốn đi, lại có chút lo lắng.

“Đi tìm bác sĩ đổi phòng.” Lê Chuẩn trả lời cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.