CHƯƠNG 310
Sáu tuổi… một đứa nhỏ chỉ mới có sáu tuổi, phải có sức chịu đựng đến cỡ nào thì mới có thể chạy trốn khỏi cơn ác mộng như thế này.
“Mẹ và đứa nhỏ đều qua đời, buổi tối hôm ấy, anh ngồi cả một đêm bên thi thể của hai người bọn họ. Sau này, anh lại bị sốt cao, chờ đến lúc tỉnh dậy, bọn họ đã được chôn cất.”
“Vậy…” Thương Mẫn nghi hoặc: “Chuyện này có liên quan gì với Mâu Khải?”
“Anh cũng đã từng cho rằng không có liên quan tới anh ta.” Giọng nói của Mâu Nghiên lập tức nâng cao, làm cho Thương Mẫn cảm thấy có chút đáng sợ.
“Nhiều năm sau đó, anh đều xem anh ta như là anh ruột của mình, cho dù anh ta có hại chết dì út, anh cũng không ngừng kiếm cớ cho anh ta, thuyết phục mình tha thứ cho anh ta. Thẳng cho đến hai năm trước…” Mâu Nghiên nắm chặt vô lăng ở trong tay, càng ngày càng dùng sức.
“Anh bất ngờ biết được, năm đó, vào buổi tối mà mẹ anh sắp sinh, Mâu Khải…” Mâu Nghiên nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta ở ngay ngoài cửa!”
Sắc mặt của Thương Mẫn thay đổi.
“Cái gì?”
Ở ngay ngoài cửa, đây chẳng phải là anh ta có thể nghe thấy lời kêu cứu của Mâu Nghiên, nhưng mà…
lại thấy chết không cứu?
“Cho nên em đã hiểu chưa?” Mâu Nghiên quay đầu lại nhìn Thương Mẫn: “Mâu Khải còn tưởng là có thể giấu anh chuyện này cả một đời, có lẽ là ngay cả bản thân anh ta cũng không biết rằng anh đã biết được sự thật, còn tưởng là anh hận anh ta chỉ là bởi vì chuyện của dì út.”
“Một con người vô cùng xảo trá, nói chuyện với anh ta một câu, anh đều cảm thấy buồn nôn.”
Thương Mẫn di chuyển tầm mắt, xe đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cô nhìn dòng xe tấp nập trước mặt, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật hư ảo.
Rõ ràng là một người trông có vẻ ôn hòa thiện lương như thế, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với ai, hành động cũng rất dịu dàng, làm sao lại có thể gây ra chuyện như vậy?
“Có phải là do… anh đã suy nghĩ nhiều rồi không? Năm đó, anh ta cũng chỉ mới có mười tuổi thôi, có lẽ cũng không hiểu rốt cuộc là ở trong phòng xảy ra chuyện gì, với lại tình cảnh lúc ấy của anh ta cũng là thân bất do kỷ, dù sao cũng là con nuôi, cho dù có muốn cứu hai người thì cũng không đủ sức…”
Thương Mẫn vẫn không muốn tin tưởng.
“Cho nên, em cảm thấy là anh đã hiểu lầm anh ta?” Giọng nói của Mâu Nghiên mang theo vẻ tức giận: “Em vừa mới tiếp xúc với anh ta bao lâu, em liền cho rằng mình đã hiểu rõ cách làm người của anh ta à?”
“Em không có ý này.” Thương Mẫn vội vàng giải thích.
“Em nghĩ như thế nào không có liên quan gì với anh, anh chỉ muốn cảnh cáo em, cách xa Mâu Khải một chút.” Đèn đỏ đã hết, Mâu Nghiên đạp mạnh chân ga.
Thương Mẫn bị nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc cũng không thể nói thành lời.
Xe chạy xuyên qua các con đường trong thành phố, cảnh sắc ngoài cửa xe thay đổi liên tục, Thương Mẫn nhìn về phía xa xa, nhìn kiến trúc công trình khổng lồ càng ngày càng gần với bọn họ.
“Đây là…” Trên mặt Thương Mẫn là một tia vui mừng.
Mâu Nghiên dừng xe ở vị trí cố định, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang.
Ở ngay trước mặt của bọn họ, một nhà thờ cổ kính đứng sừng sững giữa thành phố, mang theo sắc thái thần bí đặc thù của nó, giống như là một ông lão từ ái âu yếm nhìn bọn họ.