Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 318



Chương 318

Mạnh Kha chỉ biết lắc đầu: “Được rồi, cậu đừng vội hối hận ở đây, chúng tớ đi rồi cậu có nhị gia làm chỗ dựa, cậu giữ an toàn cho bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.”

Hai mắt Tô Huệ Phi đỏ lên, cô gật đầu liên tục: “Thương Mẫn, cho dù thế nào cậu cũng phải bình yên quay về, năm nay cậu phải đến nhà tớ chúc Tết đấy, con rể mới lần đầu đến nhà, tớ phải hành các cậu một trận ra trò mới được.”

Thương Mẫn nghẹn ngào, nhìn hai người bạn thật lòng lo lắng cho mình, cô cũng cảm động rơi nước mắt.

“Hai người cứ về nhà đợi tớ, đợi tớ thắng lớn, đem cúp về đựng rượu ăn mừng.”

Máy bay về nước được đặt vào tối hôm đó, Thương Mẫn sợ đêm dài lắm mộng, vậy nên bọn họ về càng sớm càng tốt, bọn họ đều là bệnh nhân, nhất là Tô Huệ Phi, Trữ Trình đã sắp xếp một bác sĩ đáng tin cậy, đi theo bọn họ trên cả quãng đường, đảm bảo bọn họ hạ cánh an toàn.

Thương Mẫn đứng ở cửa phòng bệnh, cô ấn chuông cửa một lát, mãi một lúc sau cửa mới được mở ra, Bạch Chấp đứng trước cửa, hai mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn cô hờ hững.

“Bạch Chấp.” Thương Mẫn ngẩng đầu lên: “Tô Huệ Phi và Mạnh Kha tối nay sẽ về nước, tôi đã giúp anh đặt một vị trí, anh cũng đi cùng bọn họ về đi.”

Nghĩ lại mới thấy Bạch Chấp mới là người vô tội nhất trong chuyện này, anh ta chỉ là một người mẫu cô tìm được ở công ty của Tần Kha, thời gian quen biết ngắn nhất nhưng cuối cùng anh ta lại vì cô mà bị thương.

Thương Mẫn rất áy náy với anh ta, nhưng trước mắt cô cũng chỉ có thể đưa anh ta về nước trước, chuyện báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm đó của anh ta đành phải để về sau.

“Vậy còn cô?” Bạch Chấp hỏi cô.

“Hả?” Thương Mẫn ngẩn người: “Ồ, tôi, đương nhiên là tôi phải ở lại rồi, cuộc thi vẫn còn chưa kết thúc.”

Bạch Chấp vẫn thờ ơ như vậy, khuôn mặt không một chút biểu cảm.

“Vậy thì tôi cũng không đi.” Nói rồi, Bạch Chấp đóng cửa lại, tiếp tục đi ngủ.

“Chờ đã!” Thương Mẫn vội vàng thò tay vào trong phòng, ngăn động tác đóng cửa của Bạch Chấp.

Nhìn thấy cánh cửa sắp kẹp vào tay Thương Mẫn, Bạch Chấp vội vàng kéo cửa ra, lông mày hiếm khi nhăn lại.

“Anh phải rời khỏi đây.” Thương Mẫn lo lắng nói: “Hiện giờ anh đang bị thương, anh ở lại đây cũng không làm được gì, huống hồ…”

“Cô cảm thấy tôi không có giá trị lợi dụng đúng không?” Bạch Chấp không đợi cô nói xong đã nói xen vào, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Tôi không có ý đó.” Thương Mẫn giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy anh về nước sẽ an toàn hơn, hơn nữa tôi chỉ mời anh qua đây làm người mẫu, Tần Kha lại là bạn tốt của tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải để anh rời xa nơi thị phi này trước.”

“Tôi ở lại đây cô sẽ càng an toàn hơn.” Bạch Chấp không hề chớp mắt, nhìn cô kiên định.

“Tôi, tôi…” Đối mặt với thái độ chân thành như vậy của Bạch Chấp, tự nhiên Thương Mẫn không biết phải trả lời thế nào.

“Bạch Chấp, anh làm gì vậy?” Thương Mẫn càng ngày càng không hiểu thái độ của anh ta: “Mối quan hệ của chúng ta không thân thiết đến mức anh phải ở lại để bảo vệ tôi. Tôi là ông chủ của anh còn anh là người mẫu của tôi, mọi chuyện chỉ có như vậy mà thôi. Bây giờ tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hủy bỏ việc hợp tác của chúng ta.”

Hai mắt Bạch Chấp nhìn xuống dưới, anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống Thương Mẫn, hình như nghe không hiểu những gì cô nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.