Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 320



Chương 320

“Anh không nghe thì thôi.” Cô đá nhẹ một cái vào cánh cửa phòng: “Anh cứ chờ đấy, nếu lần sau anh còn bị thương, tôi… tôi sẽ không trả tiền cho anh đâu.”

Thương Mẫn tức giận chỉ vào người bên trong phòng, hừ một tiếng rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Đúng là một người kỳ lạ.

Thương Mẫn vừa đi vừa cằn nhằn, từ khi quen biết đây bây giờ, hành động của anh ta chưa bao giờ là bình thường. Cô thật sự nghi ngờ không biết có phải anh ta là một AI thế hệ mới gì không, được một boss lớn gì đó sắp đặt đến bên cạnh cô để ủ một âm mưu gì đó.

“Này? Thương Mẫn?” Lê Chuẩn đứng từ đằng xa đã nhìn thấy bóng người của cô, anh ta đi đến bên cạnh người cô.

Thương Mẫn quay đầu lại, lập tức bị phần đầu quấn đầy băng trắng của Lê Chuẩn thu hút sự chú ý.

“Lê Chuẩn? Sao anh đã xuất viện rồi? Không phải anh vẫn còn bị thương sao?” Thương Mẫn kinh ngạc.

Lúc nãy tới bệnh viện cô không chú ý lắm, bây giờ cô mới nhớ ra hình như một chiếc giường khác trong phòng Tô Huệ Phi đã bị dọn đi.

“Không sao.” Lê Chuẩn xoa đầu mình: “Một chút vết thương này đáng là gì chứ, là bác sĩ cứ làm quá lên băng bó cho tôi thành như vậy, chứ từ lâu tôi đã không thấy đau nữa rồi.”

Mặc dù Lê Chuẩn nói như vậy nhưng Thương Mẫn biết chẳng qua là anh ta không muốn làm cô lo lắng.

“Trên đường về, Tô Huệ Phi và Mạnh Kha giao cho anh nhé.” Thương Mẫn vỗ vai anh ta: “Mặc dù anh cũng là bệnh nhân nhưng tôi không còn ai có thể nhờ vả được nữa.”

“Cô yên tâm đi.” Lê Chuẩn mỉm cười: “Tôi nhất định bảo vệ hai người bọn họ an toàn, còn cô đấy…”

Khuôn mặt Lê Chuẩn có vẻ lo lắng: “Cô tuyệt đối không được cãi nhau với đại ca, tôi không có ở đây, cô nhất định phải nghe theo lời đại ca, cô đừng chạy lung tung, nếu không lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”

Thương Mẫn bật cười: “Này, trông tôi giống người không biết nặng nhẹ như vậy sao?

“Giống.” Lê Chuẩn gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Những chuyện không đáng tin mà cô làm còn ít sao?”

Nụ cười trên mặt Thương Mẫn thay đổi, cô véo mạnh vào cánh tay của Lê Chuẩn một cái: “Tôi là chị dâu của anh đấy, anh ăn nói cho cẩn thận, anh không cho tôi xuống nước à?”

Lê Chuẩn đau đớn, vội vàng trốn khỏi móng vuốt của Thương Mẫn.

“Tôi nói thật đấy.” Anh ta nghiêm túc trở lại: “Thương Mẫn, Mạc Hậu ác độc thế nào không phải chúng ta chưa từng nhìn thấy, cô tuyệt đối không được chủ quan.”

“Bao nhiêu năm nay, đại ca luôn giấu tình cảm của mình với cô ở sâu trong lòng, một là sợ ông cụ biết được sẽ làm gì bất lợi với cô, hai là sợ Mạc Hậu vì thế mà ghi hận trong lòng.”

“Tôi biết rồi.” Thương Mẫn thở dài một hơi, cô đi qua thang máy, đi đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống sofa: “Một người mạnh như Mâu Nghiên còn phải nhẫn nhịn cô ta nhiều năm như vậy, có thể thấy cô ta thật sự có bản lĩnh.”

“Đại ca không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu, chúng tôi không thể hiểu được sự đắng cay và nỗi khổ tâm trong lòng anh ấy. Nếu không diệt trừ tận gốc được nhà họ Mạc mà chỉ giải quyết được một mình Mạc Hậu thì nhà họ Mạc và ông cụ Mạc nhất định sẽ liên kết với nhau lần nữa, tạo ra một Mạc Hậu thứ hai cho anh ấy. Nhưng nếu động vào nhà họ Mạc thì đó chắc chắn là đang khiêu khích quyền uy của ông cụ Mạc.”

“Đại ca tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng đi được tới bước này, chúng tôi là anh em của anh ấy, nhìn thấy hết nỗi vất vả của đại ca.” Lê Chuẩn đứng trước mặt cô, nói chuyện vô cùng nghiêm túc: “Tiêu diệt nhà họ Mạc, lấy lại sản nghiệp của bọn họ không phải vì lòng tham mà là để tự bảo vệ bản thân mình.”

Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cô không hiểu vì sao tự nhiên Lê Chuẩn lại nói với cô những điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.