Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 333



CHƯƠNG 333

“Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Mâu Nghiên tinh tế nhìn cô.

Thương Mẫn thở dài một hơi, rút tay từ trong tay Mâu Nghiên về: “Em chẳng qua là cảm thấy, cho dù là ai, cũng nên được tôn trọng.”

“Nếu như không có anh, có lẽ, em cũng chỉ là một người bình thường trong chúng sinh. Nhưng cho dù là em bình thường, em cũng khát vọng nhận được thưởng thức, muốn quang minh chính đại thắng được vinh dự, có một giấc mộng muốn mọi người kính ngưỡng.”

“Em bây giờ đã có anh.” Mâu Nghiêm mơ hồ từ trong lời của cô hiểu được cái gì đó: “Sẽ không còn bình thường như vậy nữa.”

Thương Mẫn nhíu mày, cô nhìn Mâu Nghiên, không quá tán thành cách nói của anh: “Mâu Nghiên, em cảm thấy, anh hẳn là tôn trọng ý nghĩ của em.”

“Là em hẳn là phải tập quen với lối sống của anh.” Mâu Nghiên nhấn vào chữ “Em.”

Thương Mẫn ngẩn người. Trong nháy mắt, cô bị lời nói của Mâu Nghiên nghẹn đến không trả lời được.

“Trên thế giới không có công bằng tuyệt đối, quy tắc, vĩnh viễn nằm trong tay những người chiếm số nhỏ trong xã hội này. Nếu không, sao có thể có nhiều người nghĩ đủ mọi cách để bò lên như vậy?”

“ Nhưng mà…” Thương Mẫn còn muốn giải thích.

“Chuyện em bây giờ phải làm, là tập quen với quy tắc, đợi đến một ngày, em mạnh đến mức có thể đánh vỡ nó, một lần nữa tạo ra thế giới mà mình muốn.” Giọng điệu Mâu Nghiên bình thản, lúc này, anh không bao dung cô vô điều kiện, mà là dùng một thân phận khác, đứng ở đối lập với cô.

Thương Mẫn ngậm miệng lại.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút uất ức, cô nhìn chằm chằm vào Mâu Nghiên một lúc lâu, cuối cùng, đỏ mắt tự giễu cười.

Đúng, anh nói đúng. Thế giới này vốn không công bằng như vậy.

Cô cố gắng như vậy, muốn trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, muốn đứng ở bục cao nhất trên sân khấu nhận tiếng vỗ tay và hoa tươi của mọi người, cô có thể vì giấc mộng này trả giá mấy năm, mấy chục năm thậm chí là thời gian cả đời, nhưng mà, có một số người có thể dễ dàng làm được.

Những người bình thường kia cả một đời theo đuổi sự giàu có, mà Mâu Nghiên từ khi sinh ra đã có sẵn.

Mà cô đã trở thành vợ của anh, từ đó về sau, người khác chỉ có thể nhìn thấy được, không còn là nỗ lực và thiên phú của cô, chỉ là thân phận này của cô mà thôi.

“Em biết rồi.” Thương Mẫn không phản bác nữa.

Cô xoay người, nhẹ thở dài ra, ngoài cửa sổ bóng đêm vừa trùm thì ánh đèn nê ông đã sáng lên, mang đến cho mảnh đất này màu sắc rực rỡ.

Bộ đồ thứ tám của Thương Mẫn, cuối cùng sửa bản thảo làm một bộ đồ Tú Hòa màu đỏ, là đồ cưới của các cô gái mặc trước lúc lấy chồng.

Lễ phục chú trọng nhất là thêu, mẹ là người ở thành phố Bắc Nguyên, thành phố Bắc Nguyên ở tỉnh Giang, các cô gái ở đó, đều có nghề thêu, mẹ cũng không ngoại lệ.

Trong nhà trước đó mẹ để lại không ít vải vóc và tranh thêu, mấy năm trước bị Thương Tuyết và Triệu Nhã Liên thua mất không ít, Thương Mẫn cứu lại, cũng chỉ còn một mảnh lụa Yên La và một ít hoa văn.

Mảnh vải này, lúc trước trong hội triển lãm của Đạt Phan cô đã từng dùng, đánh bại Thương Tuyết, mà phần hoa văn còn lại, Thương Mẫn vẫn luôn mang theo bên người, rảnh rỗi không có việc gì thì lấy ra mô phỏng.

Thương Mẫn lấy một hộp gỗ nhỏ từ trong rương ra, hộp gỗ đã có tuổi, hoa văn trên đó đã sớm không còn rõ ràng, cô từ từ mở ra, lộ ra bảo bối đã cất kỹ bên trong.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ đường vân tinh sảo đó, vuốt ve chúng, giống như là nhớ đến rất lâu trước đây, khung cảnh mẹ ngồi trước mặt cô thêu hoa.

Một sợi chỉ thêu, một miếng vải lụa, một giá gỗ, một cây kim mảnh như tóc, mẹ có thể ngồi dưới gốc hải đường một buổi chiều, lúc còn bé Thương Mẫn không hiểu niềm vui thú của mẹ, chỉ mê những đường chỉ thêu của mẹ, mẹ cũng sẽ ôn nhu nói chuyện với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.