CHƯƠNG 344
Anh ta biết tiếng Ý?
Người trong hồ từ từ bơi đến gần Thương Mẫn, gã lặn xuống nước, nhưng ngay sau đó lại trồi lên mà chẳng làm được gì.
“Tôi… tôi không làm được, tôi không biết lấy hơi, nước tối quá không nhìn thấy.”
Bạch Chấp hơi cau mày, anh ta quay đầu nhìn người còn lại, người đó sợ hãi lắc đầu: “Tha mạng, tôi không biết bơi, cầu xin anh, tha cho tôi đi.”
Mắt hắn ta luôn trộm nhìn về phía Mạc Hậu, lúc này Mạc Hậu nằm trên đất, máu chảy ồ ạt. Song, chính vì thế nên Bạch Chấp cũng nhìn thấy đống chai thủy tinh bên cạnh cô ta.
“Bạch Chấp…” Mực nước vẫn đang dâng lên, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước đó, người còn lại trong hồ có thể từ từ nổi lên theo mực nước nhưng cô thì không thể.
Bạch Chấp nhìn người đàn ông đang kéo sợi dây thừng và Mạc Hầu nằm trên đất với ánh mắt lạnh lùng, sau đó anh ta bỏ balo xuống, tung người nhảy vào hồ.
Thương Mẫn ngạc nhiên, có thế nào cô cũng không ngờ Bạch Chấp sẽ hành động như vậy, một khi anh ta nhảy xuống hồ, đừng nói là cô, rất có thể bản thân anh ta cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cơ thể Bạch Chấp chìm xuống đáy, lần mò bức tường trong bóng tối. Cuối cùng, ngón tay anh ta chạm vào một nút thắt, anh ta thả lỏng khẩu súng trong tay, bắt đầu tháo dây.
Nhưng ngay lúc này, cơ thể Thương Mẫn chìm xuống xuống nước lần nữa.
Cô cố hết sức vùng vẫy, cảm giác ngột ngạt bủa vây khiến cô cảm thấy sợ hãi như sắp chết.
Bạch Chấp cảm nhận được sự khủng hoảng của cô, vội trồi lên mặt nước, ôm lấy người Thương Mẫn để miệng và mũi cô lộ ra bên ngoài.
Người đàn ông kéo sợi dây thừng ở bên trên thấy Bạch Chấp đã xuống nước, hắn ta dứt khoát tháo sợ dây trói Thương Mẫn ra. Lúc này, Thương Mẫn đã hoàn toàn chìm trong nước, cô không biết bơi, lại bị sợi dây quấn vào chân, nếu không có Bạch Chấp đỡ người cô thì cô hoàn thoàn không thể nào hít thở không khí trong lành được.
Tệ hơn là, nhân lúc Bạch Chấp chỉ lo cho an toàn của Thương Mẫn, tên côn đồ trên bờ đã ném một đoạn dây xuống, người trong hồ kéo lấy sợi dây và đang trèo lên.
“Bạch Chấp…” Thương Mẫn thấy thế vội gọi tên Bạch Chấp: “Anh đừng lo cho tôi, mau đi đi.”
Nếu anh ta đi lên, có lẽ có thể sống sót.
Nhưng Bạch Chấp lại không nghe lời cô, anh ta hít sâu một hơi rồi lại lặn xuống đáy.
Thương Mẫn cũng chìm trong nước một lần nữa, nhưng vài giây sau cô cảm nhận được chân phải của mình đã giẫm lên người Bạch Chấp. Anh ta ngồi xổm trong hồ bơi, để Thương Mẫn giẫm lên vai mình, cho cô cơ hội để thở, còn bản thân anh ta vẫn đang cố gắng cởi sợi dây trói trên chân cô.
“Bạch Chấp… Bạch Chấp, anh mau lên bờ đi…” Thương Mẫn hoảng loạn gào lên, nhưng dù vậy thì cô vẫn bị sặc vài ngụm nước.
Cô ho dữ dội, thấy người đàn ông kia đã leo lên bờ, sợi dây thừng cũng bị kéo lên, hy vọng trong lòng cô bị dập tắt từng chút từng chút.
Bạch Chấp lại ngoi lên khỏi mặt nước, anh ta há miệng thở hổn hển, sau đó lại ôm Thương Mẫn cố gắng để cô nổi lên mặt nước.
Sợi dây trên chân Thương Mẫn đã bị căng kéo tới mức tối đa, nước vẫn đang dâng cao, cô gần như đã không còn sức sau khi liên tục bị sặc nước.
“Kiên trì thêm một chút.” Bạch Chấp nói câu này bên tai cô.
“Bạch Chấp.” Thương Mẫn gọi anh ta: “Anh giẫm lên tôi… giẫm lên tôi, trèo lên đi…”
Bạch Chấp nhìn cô, cau mày không nói gì, lại lặn xuống đáy bể lần nữa.