Về việc chọn ai làm Khang Vương phi đã khiến mọi người trong triều tranh cãi ầm ĩ hết cả lên.
Khang Vương kiên trì muốn kết hôn Thẩm gia, Hoàng thái hậu kiên trì muốn chọn Cố gia, hoàng đế ngồi một bên không cho ý kiến chỉ tọa sơn xem hổ đấu.
Phương Tiểu Hầu cầm đầu một nhóm quan viên trẻ tuổi trợ giúp Lý Văn Chinh, Cố Thượng Thư cầm đầu một nhóm đại thần có thâm niên trong triều trợ giúp Hoàng thái hậu. Vì vấn đề chọn người, trong triều đình, mỗi ngày cãi nhau tới gà bay chó sủa không yên, mái nhà hoàng cung giường như sắp bị bay nên đến trời rồi.
Tuy nhiên, sau một đêm nào đó, Hoàng thái hậu vốn kiên quyết ủng hộ muốn Cố gia là Khang Vương phi đột nhiên đổi giọng, không hề hỏi đến hôn sự của Khang Vương nữa .
Hoàng đế vì vậy dựa theo ý kiến của Khang Vương ý, tuyên bố sẽ cùng Thẩm tướng phủ làm thông gia.
Đối với chuyện thay đổi kinh người như vậy, trong ngoài triều đều chấn động, văn võ bá quan sôi nổi bàn luận ồn ào.
Nghe nói, vào đêm đó, Thẩm gia vào cung ra mắt Hoàng thái hậu.
Nghe nói, nàng dâng lên một cái hộp màu xinh đẹp, bên trong có tám thứ điểm tâm thần bí, đều là những món ăn lạ mắt chưa ai từng thấy bao giờ.
Nghe nói, Hoàng thái hậu sau khi nếm thử những món điểm tâm đó đã kích động tới mức cả đêm không ngủ ngon được.
Nghe nói. . .
Tóm lại, từ sau khi chiếc hộp điểm tâm thần bí kia xuất hiện, tất cả liền thay đổi.
Việc chọn người làm Khang Vương phi cũng từ đó mà chính thức được ấn định.
Thời gian cưới Vương phi vào phủ càng ngày càng gần, một đống chuyện lớn chuyện nhỏ cần phải chuẩn bị khiến cho quản gia của Khang Vương phủ gần đây vội vàng tới vô cùng chật vật quẫn bách, tính tình nóng còn hơn lửa.
Vậy mà hiện tại, hồng bào của chú rể được may xong đứa đến phủ, lại không thấy Khang vương gia đâu!
"Vương gia người đâu? Rốt cuộc đi nơi nào ? Các ngươi có ai nhìn thấy không?"
Triệu đám người hầu trong phủ ra hỏi hồi lâu hồi lâu, cuối cùng Nghênh Thuần nhảy ra nhỏ giọng nói: "Vương gia sáng sớm nay muốn đi ngắm cảnh nên đã mặc y phục của người đánh xe, đuổi người đánh xe ra, tự mình đánh xe ra khỏi thành ."
Quản gia lập tức quá sợ hãi, nói chuyện đều nói lắp , "Đuổi, đuổi, đuổi phu xe, ra khỏi thành ? Vương, vương, Vương gia hắn đây là có chuyện gì? Này, này, này còn thể thống gì!"
Nghênh Thuần cúi thấp đầu không nói lời nào. Không có biện pháp, ai khiến cho ngoài Tây Thành có một mảnh rừng phong lá đỏ bạt ngàn đây?
Một mảnh rừng phong đẹp đến độc nhất vô nhị, mỗi lần gió thổi là lại có hàng ngàn chiếc lá đỏ theo gió tung bay tạo ra cảnh đẹp tuyệt trần.
Trên mặt đất tràn ngập những lá phong tùy ý rơi trên mặt đất tạo thành thảm đỏ, trên thảm đỏ ấy có bày một hộp đựng thức ăn tinh xảo, trong các ngăn hộp là vô số món điểm tâm ngọt đầy đủ sắc, hương, vị, lạ mắt.
Lý Văn Chinh ngồi dựa ở cây phong, tay trái cầm một quyển sách, tay phải lấy một miếng bánh ga tô, bỏ vào trong miệng.
Thẩm Hoài Bích gối đầu ở trên đùi hắn, đưa tay lên trước mặt che đi ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy lá phong tung bay.
Hôm nay khí trời vô cùng tốt, rừng phong bên cạnh Lý Văn Chinh và Thẩm Hoài Bích cũng hiện lên vẻ đẹp hữu tình. Xung quanh cũng không ít người, ví dụ như nói hiện tại, trong không khí truyền đến nữ nhân nũng nịu, "Chàng không phải nói thích ta sao? Thích ta liền trèo cây!"
Thẩm Hoài Bích nghe xong khóe miệng nhếch lên cười một tiếng, một công tử trẻ tuổi đứng bên cạnh thiếu nữ liền ôm lấy một gốc cây cây phong cao lớn nhất, ra sức leo trèo bấu víu.
Lý Văn Chinh cố nén cười, đưa tay nhặt lên nhặt một chiếc lá phong còn vướng trên tóc Hoài Bích.
"Sau này nàng cũng đừng trèo cây nữa , coi chừng té xuống đất đấy."
Thẩm Hoài Bích không muốn bèn phản bác, "Ta muốn tiếp tục trèo. Trèo cây là một phương pháp rất tốt để giảm béo, so với leo tường, mỗi cái đều có một cái lợi ích riêng. Mục tiêu của ta là bốn mươi kg!"
"Uh, kg là có ý tứ gì?"
"Ách, một kg ước chừng là hai cân . Mấy từ 'Hi', 'Fix' này, đều là ngôn từ của chúng ta ở quê bên kia. . . Nó là ngôn ngữ dùng hàng ngày ấy!"
"Thì ra là thế. Nói như vậy, mục tiêu của nàng là để mình chỉ còn tám mươi cân?"
"Đúng rồi!"
"Không nên như vậy, hiện tại cái bộ dạng này của nàng đã ta liền cảm giác rất tốt , rất gầy, ta không thích nàng giảm cân nữa."
"Ách, không có biện pháp, nhất định phải giảm xuống. Nghe nói thiên triều có cái quy củ bất thành văn đó là trước khi bái đường, chú rể nhất định phải ôm tân nương từ ngoài cửa vào lễ đường?"
"Không sai, xác thật như thế."
"Cho nên ta mới chịu giảm đi a! Nếu như vào ngày thành thân chàng mới ôm ta đi được một nửa đã không đi được nữa thì làm sao bây giờ?"
"Không sao, ta sẽ cho người chuẩn bị sẵn sàng, ôm tới chỗ nào, là ở chỗ này ngay tại chỗ đó sẽ bố trí lễ đường."
"Chính là, nếu như liền ngay cả nội đường của Vương phủ cũng không bước qua được thì chẳng lẽ chúng ta phải bái đường ở ngoài trời sao ?"
". . . Thẩm Hoài Bích, nàng cứ nói những lời vậy, chẳng lẽ là xem thường sức khỏe của Bổn Vương?"
"Ha ha, đương nhiên không phải , ngươi không nên tức giận a!"
Ngô, mặc dù nói ra chuyện khiến đến hắn tức giận, nhưng mà lối đi trong vương phủ dài như vậy, nếu bất ngờ phát sinh tình huống ngoài ý muốn cũng không phải là không từ. . . Xuất phát từ việc suy tính một cách toàn diện, có lẽ vẫn là cố gắng giảm béo đi!
Để phòng tình huống vạn nhất . (Không sợ nhất vạn hoặc một vạn , chỉ sợ vạn nhất, đại khái nó là ý này.)
Thẩm Hoài Bích quyết tâm, buông lỏng thân thể, ngưỡng mộ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một bóng mây.
Hôm nay trời, thực sự là xanh a!
Có thể bay đến đám mây trắng kia cũng thật là tốt, hoàn mỹ.
Ơ, như thế nào đám mây trắng kia lại có chút giống với khuôn mặt của lão già Diêm Vương nhỉ?
Diêm vương ngồi ngay ngắn ở địa phủ đại điện, nheo lại ánh mắt, xuyên thấu qua một mặt gương chú ý tới bóng dáng hai người trong rừng phong rộng lớn, đắc ý hì hì cười rộ lên.
Ơ da! Rốt cục đối phó một Suy Tinh*, địa phủ cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện suy khí bao trùm rồi!
* Suy Tinh : sao chủ suy vong
Hắn mở dây buộc cuốn sách cổ, vận dụng ngòi bút như bay, xoẹt xoẹt viết ra:
"Thẩm Hoài Bích đời thứ mười chín, cùng cũng tìm được người tâm đầu ý hợp, phá tan suy tinh Thiên Kiếp, Chuyển Vận thành công. Từ nay về sau, phúc tinh chiếu rọi."