Phòng ngủ mở ra từ bên trong , tiểu đồng hầu cận đứng ở ngoài cửa lập tức chào đón .
"Vương gia ── "
Lý Văn Chinh ngẩng đầu liền hỏi: "Nghênh Thuần, ngươi có thể trèo cây được không?"
Nghênh Thuần ngẩn ngơ, nhếch miệng nói "Khởi bẩm Vương gia , nô tài từ nhỏ lớn lên tại vương phủ. Nhiều năm như vậy , các loại công việc đều học rất tốt, chính là không có học trèo cây. . ."
Lý Văn Chinh quét mắt nhìn hắn một cái, hầm hừ : "Nữ nhân đều có thể trèo cây, ngươi còn không trèo được ư ?"
Không nói hai lời, liền mang hắn vào khu nhà rìa cùng phía đông của vương phủ.
Tả hữu nhìn một chút, chỉ một gốc cây đại thụ to nhất.
"Ngươi, trèo lên trên đi."
Nghênh Thuần lập tức kêu khổ đến thấu trời, đành phải chạy khắp nơi mượn thang , nơm nớp lo sợ leo lên cây.
"Xa hơn lên trên một chút." Lý Văn Chinh đứng dưới tán lá cây hạ lệnh , nhìn độ cao đã kha khá mới nói: "Ngươi nhìn sang phía đông , xem có tới được Thẩm tướng phủ không ?"
Nghênh Thuần nhìn quanh vài lần, lớn tiếng bẩm báo "Thấy được cửa chính tướng phủ , nhưng mà tấm biển lớn không thấy rõ lắm ."
Lý Văn Chinh lại nói: "Lại cẩn thận nhìn cho ta, thấy được mặt người ra vào tướng phủ không?"
Nghênh Thuần dõi mắt về phía xa, ánh mắt đều nhìn đến xót , mặt khổ sở trả lời: "Có khả năng nhìn thấy người ra vào, nhưng mặt người . . . Xa như vậy, nô tài thật sự không nhìn rõ a!"
Lý Văn Chinh lại nói: "Ngươi lại nhìn kỹ, thấy được phòng ngủ Thẩm gia không ?"
Nghênh Thuần ngây ngốc nhìn hồi lâu, ủy khuất nói: "Vương gia, tiểu nhân còn chưa từng đến tướng phủ, làm sao biết chỗ nào là khuê phòng của Thẩm tiểu thư a?"
Hắn giật mình một cái, suy nghĩ như tia chớp, lập tức tìm ra mấu chốt .
Thẩm Hoài Bích cũng không có đến Khang Vương phủ, nàng lại làm sao biết chỗ nào là phòng ngủ của hắn, lại là làm sao thấy được hắn suốt một đêm không ngủ!
Chẳng lẽ nàng thật sự phái người giám sát hắn? !
Lý Văn Chinh âm thầm cắn răng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
*
**
Thẩm Hoài Bích ngồi ở trên cây hòe lớn, ngẩn người.
Gần đây nàng thật sự khó nắm bắt thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn. Coi như là hắn muốn trốn nàng thì cũng không đến mức đảo lộn cuộc sống của mình chứ !?
Tối ngày hôm qua, nàng trèo lên trên cây hòe, đợi đến nửa đêm, lại cũng không hề thấy hắn xuất hiện. Sau này sai người nghe ngóng mới biết được, xế chiều hôm qua hắn trở về vương phủ , đúng lúc chính mình không chờ ..
Mà hôm nay, nàng ở trên cây lại đợi đến nửa đêm, liền đang hoài nghi hắn phải chăng là lại trở về phủ sớm, thì có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa vương phủ .
Tim nàng đập thình thịch, cuống quít cầm lấy ống dòm, muốn liếc hắn thật tốt một cái.
Kỳ thật chỉ là hai ngày không có thấy mà thôi, tại sao nàng lại cảm giác được thời gian trôi qua rất lâu đây?
Một ngày không thấy, như cách ba thu. Câu ngạn ngữ cổ này thì ra rất đúng.
Bóng người di động trong ống kính, là Lý Văn Chinh, hắn đi ra từ trong xe ngựa .
Nàng nhìn chăm chú gương mặt của hắn. Ừ, so với hai ngày trước, hình như không thay đổi mấy.
Nàng say sưa nhìn hàng mi dài đậm của hắn, cái mũi cao thẳng, khóe môi có hơi nhếch lên. . .
Ơ, hắn đang cười với ai vậy?
Chỉ thấy hắn xoay người sang chỗ khác, giống như đang đỡ ai xuống xe ngựa.
Tim Thẩm Hoài Bích ngừng đập một nhịp, lập tức thít chặt lại kịch liệt , tầm mắt vội vàng chuyển qua bên cạnh hắn.
Bên cạnh hắn đứng là một người thiếu nữ tuyệt sắc, mắt như thu thủy, vòng eo chỉ một nắm tay.
Thẩm Hoài Bích biết chính mình không nên nhìn tiếp. Nếu cứ nhìn tiếp, chính là theo dõi riêng tư của người khác .
Chính là tay nàng hoàn toàn không nghe đại não chỉ huy, ống dòm dõi theo từng bước chân của bọn họ. Nàng nhìn thấy bọn họ trước sau đi vào đại môn vương phủ, lại đi qua ba tầng đình viện , xuyên nhà thuỷ tạ Cửu Khúc .
Lý Văn Chinh dừng bước chân lại, nói gì đó với thiếu nữ ở phía sau. Thiếu nữ thản nhiên cười một tiếng, tiến lên hai bước, tự giao tay mình vào trong tay của hắn.
Hắn đẩy cửa ra.
Cái nhà kia , đúng là chủ phòng mà hắn ngày thường sống ở đó. Thẩm Hoài Bích cầm ống dòm mà tay căng thẳng.
Phong tục dân tình thiên triều vẫn còn thật sự theo truyền thống cổ. Phụ nữ đàng hoàng tuyệt đối không thể có chuyện nửa đêm chạy đến trong phòng ngủ của nam nhân , chẳng lẽ thiếu nữ này . . . Chính là ở lầu xanh !?
Như vậy, hẳn đây là . . . Triệu kỹ nữ?
Màn đêm dịu dàng, Thẩm Hoài Bích ngồi yên đến nửa đêm, mới thất hồn lạc phách tụt xuống gốc hòe. Nàng trở lại khuê phòng, dùng gối đầu bịt kín mặt.