Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 100: Hắc! tiểu bối! (3)



【 Tiểu Bối nói 】

Cô giáo chủ nhiệm Hàm xuất hiện ở cửa, cô là giáo viên hung dữ nhất của trường học chúng tôi, người ta gọi là mẹ ghẻ. Cô trừng tròng mắt đi tới bên người chúng tôi, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Sướng một chút, "Bốp" , "bốp" liền đánh lên ót tất cả chúng tôi, mỗi người một cái.

"Con gái lại có thể đánh nhau! Còn ra thể thống gì! Đều đến phòng làm việc với tôi!!"

Tôi và Tiêu Sướng ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau cái mông của cô đến phòng làm việc. Chúng tôi ước chừng nghe cô dạy dỗ một tiếng đồng hồ, viết xuống giấy cam đoan, bắt tay với nhau mới được cô thả ra.

Cuối cùng, cô giáo Hàm nói với chúng tôi: "Vết thương trên người, về nhà để ba mẹ xem một chút, cảm thấy không ổn, ngày mai bảo ba mẹ mang đến bệnh viện rồi trở lại trường học giải quyết! Có biết hay không?"

"Biết!" Tôi và Tiêu Sướng run người một cái, đồng thời trả lời.

"Còn nữa! Còn nhỏ tuổi đừng nghĩ đến chuyện bậy bạ, tôi hiểu rõ Diệp Tư Viễn và Lục Phàm Phàm đều nam sinh rất ưu tú, nhưng các em quan trọng nhất là quản tốt chuyện học tập của mình! Hiểu chưa?"

"Hiểu!"

Rốt cuộc giải phóng.

Đi ra khỏi phòng làm việc, tôi thấy được Diệp Tư Viễn chờ tôi trên hành lang. Dáng vẻ anh rất lo lắng, tôi cười với anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà thôi."

Trên đường tôi và Diệp Tư Viễn về nhà, chúng tôi trầm mặc một hồi, anh đột nhiên hỏi tôi: "Cậu không sao chứ?"

Tôi nhìn anh, lắc đầu một cái.

Anh nói: "Mặt của cậu bị cào nát rồi."

"Không có việc gì, mấy ngày nữa là tốt."

Lại một trận trầm mặc, Diệp Tư Viễn cúi đầu nói: "Tiểu Bối, cám ơn cậu."

Tôi cười lên, đánh bạo đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, cười ha ha ha, nói: "Không có việc gì! Chúng ta là bạn tốt mà! Tớ nhất định phải giúp cho cậu chứ!"

Anh mím môi cười cười với tôi, không nói gì thêm. Đi ngang qua một công viên nhỏ thì đột nhiên tôi dừng bước, nghiêng đầu nhìn hoa anh đào mới nở trong công viên. Biển hoa anh đào màu trắng còn chưa xuất hiện, chỉ là đã rất xinh đẹp.

Diệp Tư Viễn nhìn tôi đứng bất động, hỏi: "Thế nào?"

"Hoa anh đào." Tôi chỉ cho anh nhìn.

"Hàng năm đều sẽ nở, rất đẹp, nhưng thời gian của hoa rất ngắn."

"Từng xinh đẹp là được rồi, dù sao sang năm vẫn có thể nở lại. Cái này gọi là hôm nay có rượu hôm nay say!"

Anh nhìn cây hoa anh đào, đột nhiên nói: "Nếu như mà tớ biết, tớ sẽ mất đi đôi tay, vào lúc tớ có tay, nhất định sẽ nắm chặt thời gian làm rất nhiều việc, không lưu lại tiếc nuối cho mình."

Tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.

Anh nói tiếp: "Tối thiểu, tớ nên ôm ba mẹ tớ một cái. Sau khi tớ bị thương, mẹ tớ đã làm rất nhiều chuyện cho tớ, tớ đều không có biện pháp ôm bà."

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một trận gió thổi qua, cánh hoa anh đào màu trắng theo gió nhẹ nhàng bay xuống, tựa như là một cơn mưa hoa anh đào.

Tóc đen của anh cũng tung bay theo gió, tay áo bên người cũng đong đưa một chút, sườn mặt của anh rất trầm tĩnh, thân thể đơn bạc đứng rất thẳng,

Tôi nhìn anh, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.

Tôi đột nhiên rất muốn, ôm anh một cái.

Còn chưa kịp phản ứng, tôi phát hiện mình đã nói ra miệng: "Cậu không có biện pháp ôm bà ấy, nhưng bà ấy có thể ôm cậu chứ sao."

"Hả?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi.

"Tiểu Diệp Tử. . ." Tôi mím môi, lấy dũng khí nói, "Tớ có thể ôm cậu một cái không?"

Tròng mắt đen nhánh của anh nhìn chăm chú vào tôi, sau đó cong môi lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Chúng tôi ôm nhau dưới tàng cây hoa anh đào.

Tôi nhẹ nhàng ôm gương mặt có chút tái nhợt này, biểu tình thiếu niên u buồn, cảm thấy anh thật là gầy, lại đứng cao lớn giống như cây tùng. Tôi tựa đầu vào trên ngực bằng phẳng của anh, nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu biết không? Ngày mai là sinh nhật tớ."

Anh sửng sốt một chút, nói: "Hả. . ."

"Nơi này của các cậu không giống Côn Minh." Rốt cuộc tôi buông ra, chỉ vào cây hoa anh đào nói với anh, "Mùa xuân Côn Minh tới sớm, tháng hai cũng là lúc hoa anh đào nở rộ. Chỗ chúng tớ đều là đi vườn thú ngắm hoa anh đào, mẹ tớ nói ở Côn Minh có một truyền thuyết, đi vườn thú ngắm hoa anh đào với người mình yêu, cuối cùng sẽ có thể tu thành chánh quả."

Anh lẳng lặng nghe tôi kể.

Tôi nói tiếp: "Hoa anh đào nơi này của các cậu sắp đến trung tuần tháng ba rồi mà còn chưa có nở hết toàn bộ, thật là kỳ quái."

"Nó nở sẽ rất xinh đẹp, cậu đến chỗ này còn chưa có thấy qua đúng không? Qua vài ngày, đợi nó nở hết, tớ và cậu cùng đi ngắm."

"Được!" Tôi đáp lời anh.

"Chờ trời ấm thêm một chút nữa, tớ dẫn cậu đi leo núi."

"Được!"

"Còn nữa, nơi này của chúng ta có một loại bánh cá, ăn rất ngon, tớ dẫn cậu đi ăn."

"Được!"

Anh cho tôi rất nhiều cam kết, tôi ghi xuống từng cái một.

Trận chiến này, trên mặt của tôi bị cào rất nhiều dấu móng tay, da đầu cũng hơi bị cào nát, má trái còn bị làm cho có chút sưng, trên đùi bị đá ra mấy khối máu ứ đọng. Ba mẹ nhìn thấy mặt của tôi liền thất kinh, bọn họ nghĩ sao cũng không thông, con gái ở Côn Minh khéo léo nghe lời, tại sao vừa đến thành phố D lại trở nên hào phóng như thế. Chính tôi cũng nghĩ không thông, vì Diệp Tư Viễn, tôi lại có thể tức giận như vậy, còn đánh nhau với bạn học, chẳng lẽ đây chính là thời kỳ phản nghịch của tuổi trưởng thành?

Ngày hôm sau, thật bất ngờ, Diệp Tư Viễn tặng tôi quà sinh nhật, là một quyển sổ thật dày. Anh dùng ngón chân kẹp ra từ trong túi xách, thả vào trên bàn tôi, mắt nhìn tôi, nói: "Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ."

Tôi mở quyển sổ ra, thấy trang sách là bản phác thảo đơn giản, có một cô bé tóc ngắn xoăn tự nhiên, bộ dạng cười đến hớn hở. Tôi hiểu rõ, đây là tôi.

Diệp Tư Viễn viết xuống lời chúc phúc: Tiểu Bối, sinh nhật 14 tuổi vui vẻ! -- Tiểu Diệp Tử, ngày 12 tháng 3 năm 199X.

Chữ bút máy của anh vô cùng xinh đẹp, tôi ôm quyển sổ vào trong ngực, nói với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp Tử! Cám ơn cậu! Tớ rất thích!"

Tôi cười đến thật vui vẻ, há to miệng, lại kéo đau vết thương trên mặt. Tôi vuốt mặt, hô "Ai da ai da", Diệp Tư Viễn buồn cười lắc đầu lia lịa.

Tôi nhìn má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má anh, cảm thấy anh thật là đẹp mắt.

Cuối cùng, Diệp Tư Viễn nhận được giải nhất so tài diễn giảng tiếng Anh toàn thành phố.

Tiêu Sướng cứ nghĩ tựa đề tin tức xuất hiện chính là, "Thiếu niên không cánh tay", "Thân tàn chí kiên" , "Tự mình cố gắng vươn lên" , "Tàn mà không bỏ" . . . . . . Không biết Diệp Tư Viễn có bị những tựa đề đó đầu độc hay không? Mà tôi, tuyệt sẽ không, bởi vì tôi đã đến nơi xem so tài. Đối mặt với chủ đề tạm thời rút được, Diệp Tư Viễn đứng ở trên đài, đối mặt với lễ đường to như vậy, người xem đông nghẹt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt thành khẩn, thẳng thắn mà nói. Tôi dĩ nhiên là nghe không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng có thể nghe ra anh phát âm vô cùng chuẩn, nhìn ra cả người anh tràn đầy tự tin. Mặc dù trong quá trình anh diễn giảng không có bất kỳ ra dấu tay phụ trợ, nhưng mặt anh mỉm cười, diễn giảng làm liền một mạch, còn làm người xem toàn trường vỗ tay như sấm động.

Tôi vỗ bàn tay đến đỏ, cũng không che giấu được tâm tình hưng phấn của mình. Tôi nói với mẹ ở bên cạnh: "Mẹ, mẹ, đây chính là Tiểu Diệp Tử, cậu ấy ngồi cùng bàn với con! Cậu ấy là bé trai ưu tú nhất trên thế giới này!"

Tôi cho là tình bạn bè của tôi và Diệp Tư Viễn tối thiểu có thể kéo dài đến tốt nghiệp sơ trung, không ngờ chính là ba mẹ nói kết thúc công việc sớm, chuẩn bị dẫn tôi trở về Côn Minh rồi.

Càng không có nghĩ tới chính là, khi tôi muốn nói cái tin tức hỏng bét này cho Diệp Tư Viễn thì anh đã xin nghỉ.

Tôi đi hỏi giáo viên văn Diệp Tư Viễn làm sao, giáo viên Văn nói anh ở viện, hình như là thân thể không thoải mái.

Buổi tối, tôi gọi điện thoại tới nhà anh, là ba anh nghe điện thoại.

Tôi nói: "Chào chú, cháu tên là Tôn Bối Bối, là bạn học cùng lớp với Diệp Tư Viễn. Cháu muốn hỏi, có phải cậu ấy ngã bệnh không? Cháu muốn đi thăm cậu ấy một chút."

Ba Diệp nói: "Bạn học, cám ơn cháu, chỉ là bệnh của tiểu Viễn nhà chú không tiện để người ta đi thăm, nó qua một đoạn thời gian là tốt rồi, đến lúc đó sẽ trở về trường học đi học, là Tôn Bối Bối sao? Chú sẽ gửi lời quan tâm của cháu cho nó."

Tôi ấm ức cúp điện thoại, trong lòng lo lắng cho Diệp Tư Viễn, không biết anh bị bệnh gì, không biết nếu anh biết tôi lập tức phải đi, có thể nguyện ý để cho tôi đi thăm anh một chút không?

Kết quả, tôi vẫn không đợi được anh trở về trường học, theo ba mẹ leo lên máy bay trở về Côn Minh.

Đó là trung tuần tháng năm, vạn vật đều đang mùa sinh trưởng.

Tôi không có chờ được Diệp Tư Viễn dạy tôi bơi lội;

Tôi cũng không thể đợi được cùng anh đi leo núi, ăn món ăn vặt;

Tôi thậm chí không thể nói với anh một tiếng"Gặp lại" .

Ngồi ở trên máy bay, nhìn thành phố D bên ngoài thành cửa sổ, tôi nói ở trong lòng:

"Tiểu Diệp Tử, tớ sẽ nhớ cậu, cậu sẽ quên tớ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.