Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 27: Anh đã rất chắc chắn



Edit & Beta: BTD

Tôi đi tàu về nhà cùng chị Uyển Tâm, đúng là nằm giường thoải mái hơn ngồi ghế rất nhiều. Ở đây mỗi buồng có một cái giường giành cho một người nằm, không còn cảnh tượng chen chúc vì ngồi ghế cứng nữa.

Tôi chat QQ bằng điện thoại di động còn Diệp Tư Viễn sử dụng máy tính, tôi hàn huyên với anh mãi tới khi điện thoại hết pin mới thôi.

Điện thoại tắt máy, tôi không còn cách nào liên lạc với Diệp Tư Viễn. Uyển Tâm thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi liền trèo xuống ngồi bên cạnh, chị ấy ôm vai tôi để tôi tựa đầu vào vai chị ấy rồi than thở, “Tiểu Kết, chị nói em nghe này, yêu thì yêu, có điều em để ý tới Diệp Tư Viễn quá mức rồi đấy.”

Nghe chị ấy nói… tôi sững người, bình tĩnh lại rồi cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ giữa tôi và anh.

Toàn bộ nửa học kỳ sau của năm nhất vẻn vẹn bốn tháng, lúc nào tôi cũng dính lấy Diệp Tư Viễn. Thế giới nhỏ bé của tôi luôn quay xung quanh anh, lúc ấy, tôi không cảm thấy có điều gì khác thường, ngược lại còn thấy thích thú, đến hôm nay nghĩ lại mới thấy chuyện này thực không tốt chút nào.

Tôi phát hiện, con người một khi đã mắc vào tình yêu thì chỉ số IQ sẽ vô cùng thấp, và tôi chính là minh chứng điển hình cho điều này, trước đây dù bề ngoài của tôi thường gây cho người ta cảm giác tôi là cái bình hoa nhưng tôi vảm thấy mình vẫn khá thông minh.

Nhưng sau khi giữa tôi và Diệp Tư Viễn nảy sinh mối quan hệ thân mật, tôi liền biến thành một người cả ngày chỉ nghĩ đến anh, biến thành cô gái ngốc ngếch không còn quan tâm tới điều gì khác ngoài anh.

Trước kia tôi còn cho rằng những cô gái yêu đương trong đầu toàn đậu phụ, luôn xem tình yêu lớn hơn trời, đánh mất bản thân mình và ngay càng sống không có nguyên tắc, thật không ngờ tôi cũng có ngày hôm nay.

Tôi tâm sự với Uyển Tâm, kể cho chị nghe những khổ sở trong lòng tôi để rồi tôi nhận ra mình đã chìm đắm quá sâu trong tình yêu này. Uyển Tâm nói không sai, tôi quá quan trọng Diệp Tư Viễn rồi. Bây giờ cả hai chúng tôi vẫn còn trẻ, ai biết được tương lai sau này sẽ ra sao?

Uyển Tâm nói với tôi: “Tiểu Kết, chúng ta không giống những người có gia cảnh cao sang, gia đình chúng ta không thể giúp chúng ta điều gì, sau này lao vào xã hội bất công này, chúng ta cần phải tự mình đối mặt với tất cả. Khoảng thời gian em và Diệp Tư Viễn qua lại với nhau, chị nhìn ra được em rất thích cậu ấy và cậu ấy cũng thật lòng thích em, nhưng em phải chuẩn bị tư tưởng suy nghĩ tới những vấn đề cả hai bắt buộc phải đối mặt trong tương lai.

Thứ nhất, cậu ấy đã bị mất hai cánh tay, là một người tàn tật, ba em có thể chấp nhận cậu ấy không? Thứ hai, điều kiện nhà cậu ấy rất tốt còn em thì quá bình thường, gia đình cậu ấy liệu có đón nhận em hay không? Thứ ba, hai người vẫn chỉ là sinh viên đại học, có chắc rằng tình yêu giữa em và cậu ấy chống chọi nổi những thử thách sau này hay không? Thứ tư, em và cậu ấy ở hai mảnh đất cách xa nhau, tốt nghiệp đại học cậu ấy nhất định sẽ về nhà, vậy em có đồng ý đi theo cậu ấy tới đó không?

Tiểu Kết à, em chưa đầy 19 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, chị không phản đối việc em yêu ai đó, chị chỉ hy vọng em đừng quá chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào dễ vỡ này, ngộ nhỡ trong tương lai em và cậu ấy đi trên hai ngã rẽ khác nhau không thể chung lối nữa, em sẽ bị tổn thương. Bởi chị rất hiểu em, em là cô gái một khi đã yêu ai thì sẽ ngốc nghếch chỉ quan tâm tới người đó đến mù quáng.”

“Chị mới ngốc!” Tôi trợn mắt mắng Uyển Tâm nhưng trong lòng lại thấy chị ấy nói cũng đúng. Tôi cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện cuối cùng quyết định sau này trở lại trường, tôi phải nói chuyện nghiêm túc với Diệp Tư Viễn về vấn đề này để thay đổi tình huống trước mắt.

Ít ra thì tôi cũng phải chăm chỉ học hơn, hoặc là đốc thúc Diệp Tư Viễn chú tâm vào việc học hành. Đúng là sau khi yêu nhau, thành tích học tập của chúng tôi hơi sa sút, thân thể anh thuộc dạng đặc biệt, cơ hội học đại học rất hiếm, thời gian quý báu không thể giành hết cho chuyện yêu đương được!

* * *

Trong thời gian nghỉ hè, tôi tìm được một công việc làm thêm nhẹ nhàng tại một cửa hàng bán quần áo, ngày làm ca sáng ngày làm ca tối luân phiên nhau, mỗi tuần được nghỉ một ngày, lương tầm 600 tệ, coi như cũng khá. Bởi vì tôi xinh đẹp lại ngọt miệng, cho nên khách hàng đến đây mua hàng vô cùng yêu quý, nhất là phái nam! Tôi tính toán thấy cứ thế này thì một tháng kiếm được 1200 tệ cũng không chừng.

Diệp Tư Viễn đương nhiên biết tôi đi làm, dù lo lắng tôi vất vả nhưng anh cũng không ngăn tôi.

Tôi không phải kiểu người ủy mị, từ trước tới giờ chưa từng lấy một đồng của người khác phái nào, nhưng khi đi cùng Diệp Tư Viễn, tôi đồng ý để anh trả tiền, ví dụ như mua cơm, hoặc là mua đồ ăn vặt, trái cây ở siêu thị, còn lại đều do tôi trả.

Trên phương diện này tôi không hề có sự so sánh nào hết, anh dùng tiền của anh, anh muốn tiêu gì thì tùy anh, cái đó là nguyên tắc của tôi, dù sao tôi cũng chưa từng bảo anh mua quà tặng cho mình nên rất thoải mái.

Cả kỳ nghỉ hè, toàn bộ thời gian rảnh rỗi của tôi đều dồn vào nhắn tin, gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, thỉnh thoảng tôi còn chạy ra quán internet chat webcam với anh. Mặc dù không yên tâm khi tôi chạy ra ngoài nhưng anh không thể chống nổi sức cám dỗ của việc chat webcam, mỗi lần sắp logout, anh lại lưu luyến mãi không muốn thoát ra.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn trong webcam, anh mặc chiếc áo phông màu tím, tóc anh đã cắt ngắn, nhìn rất trẻ trung năng động. Anh dựa lưng vào ghế, đặt chân lên bàn máy tính nên cách webcam hơi xa, thuần thục dùng chân gõ chữ. Anh nở nụ cười nhìn tôi, nhưng tôi vẫn nhận ra nét ưu thương ẩn sâu trong đáy mắt và giữa hai lông mày mà ngay cả tôi cũng không thể xoa dịu.

Lúc chat webcam với tôi, Diệp Tư Viễn rất tự nhiên cầm đồ ăn trên bàn đưa lên miệng, uống nước cũng vậy, khiến tôi hết sức vui mừng bởi vì anh đã hoàn toàn thả lỏng trước mặt tôi.

Một lần, chúng tôi đang chat webcam với nhau bỗng nhiên có một cậu bé chạy vào phòng Diệp Tư Viễn, nó đi tới bên máy tính, tò mò nhìn vào màn hình. Cậu bé này rất đẹp, đường nét trên gương mặt nó khá giống Diệp Tư Viễn, chỉ là còn nhỏ tuổi.

Tôi không nói liền đánh dòng chữ: Diệp Tư Viêm, chào em!

Thằng bé có lẽ đọc được dòng chữ trên màn hình nên kinh ngạc, nghiêng đầu thì thầm gì đó bên tai Diệp Tư Viễn.

Diệp Tư Viễn cười nói với nó mấy câu, thằng bé liền đỏ mặt quay lại nhìn tôi. Lúc này, Diệp Tư Viễn gõ chữ.

Mr. Diệp: Tư Viêm gửi lời chào đến em đấy, nó còn nói chị gái này thật xinh đẹp.

Tôi cười: Tư Viêm năm nay học lớp mấy rồi?

Mr. Diệp: Chuẩn bị vào lớp 4.

Tiểu Kết tử: Trần Dạ nhà em năm nay lên lớp 6 rồi, lúc nào giới thiệu cho chúng làm bạn tốt của nhau nhé.

Mr. Diệp: Em còn chưa gả cho anh mà đã muốn lôi kéo em trai anh rồi à?

Tôi giật mình: Diệp Tư Viễn, anh điên à! Diệp Tư Viêm đang ngồi nhìn bên cạnh đấy, anh đừng có nói hươu nói vượn!

Mr. Diệp: Anh đã nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ biết rồi.

Mặt tôi đỏ bừng.

Thế rồi Diệp Tư Viễn đứng dậy nâng chân phải đá đá vào cái mông nhỏ của Diệp Tư Viêm, đuổi thằng bé đi ra ngoài, trước khi đi, Tư Viêm còn quay đầu lại nở nụ cười chào tạm biệt tôi rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

Diệp Tư Viễn tiếp tục đánh chữ: Anh nói với bố mẹ, anh có bạn gái, bạn gái anh là một cô gái rất tốt, bố mẹ bảo nếu có cơ hội thì hãy dẫn em về nhà chơi.

Tôi bối rối: Chuyện này bây giờ còn sớm quá! Học kỳ sắp tới em chỉ mới là sinh viên năm hai đại học thôi.

Mr. Diệp: Nhưng mà tiểu Kết, anh đã rất chắc chắn.

Hả... Tôi chớp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tư Viễn trong webcam mà không biết đánh dòng chữ gì để gửi cho anh.

Cuối cùng tôi nói: Diệp Tư Viễn, em cũng vô cùng chắc chắn, tuy nhiên chuyện này chúng ta để từ từ rồi bàn nhé.

Anh có chút mất hứng, không đề cập tới vấn đề này nữa, chúng tôi nói chuyện thêm vài câu rồi logout.

Giữa tháng tám, Diệp Tư Viễn đi du lịch châu Âu cùng cả nhà.

Tôi bảo anh trong thời này đừng liên lạc, đã đi chơi thì phải có dáng vẻ đi chơi, huống chi anh dùng điện thoại di động cũng không dễ dàng, lại còn chênh lệch thời gian nữa. Anh ngẫm nghĩ thấy đúng nên không tình nguyện đồng ý với tôi.

Hai ngày sau tôi xin nghỉ việc, dẫn Trần Dạ tới thành phố K chơi hai ngày một đêm. Tôi cảm thấy bọn trẻ con được đi chơi đây đó vào ngày nghỉ vô cùng có ích đối với sự phát triển của chúng.

Ban ngày, chúng tôi đi vườn thú, chèo thuyền, đi bơi, Trần Dạ mặc cái quần tắm nho nhỏ thích thú lao hết lần này đến lần khác trên cái cầu trượt ở bể bơi. Buổi tối, tôi lại dẫn nó đi ăn đồ nướng, chơi đùa cả một ngày khá mệt mỏi nên sau khi quay về phòng trọ, tắm rửa xong một cái là thằng bé lăn quay ra ngủ.

Tôi ngồi bên mép giường ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Trần Dạ, tuy là một đứa bé 12 tuổi hiếu động khá nghịch ngợm nhưng lại rất hiểu chuyện, phân rõ phải trái.

Thu nhập của bố tôi và dì dù không cao nhưng thằng bé vẫn được chăm sóc khá tốt, nó là bảo bối của cả nhà tôi, cho dù cả nhà có phải đập nồi đi bán đồng nát hay làm trâu làm ngựa cho người ta cũng nhất quyết không để cho nó phải chịu một chút uất ức nhỏ nào.

Vậy Diệp Tư Viễn thì sao? Nhà tôi điều kiện bình thường mà vẫn vô cùng cưng chiều Trần Dạ, điều kiện nhà anh phải tốt như vậy, chắc chắn anh còn được cưng chiều hơn rất nhiều!

Thế nhưng một cậu nhóc 11 tuổi đẹp trai thông minh như Diệp Tư Viễn gặp phải tai nạn bất hạnh vào đúng ngày sinh nhật của mình. Lúc ấy, bố mẹ anh sẽ ra sao?

Còn nữa, bố mẹ anh sinh Diệp Tư Viêm với tâm trạng như thế nào khi con trai cả của mình đã trở thành người tàn tật? Tất cả tôi đều không biết.

Diệp Tư Viễn rất ít khi kể cho tôi nghe về gia đình anh, ngay cả lần bị thương đó anh cũng không hề nhắc tới.

Bởi vì nó là vết sẹo khổng lồ trong lòng anh, anh đã không muốn nói, thì tôi cũng không nên chạm vào.

Sáng hôm sau tôi dẫn Trần Dạ đi thăm quan viện bảo tàng, ăn cơm trưa xong rồi chúng tôi lập tức về nhà.

Ngồi trên xe buýt, tôi hỏi Trần Dạ: “Này cậu nhóc, em nói xem, vài năm nữa chị yêu quý của em tốt nghiệp sẽ quay về đây làm việc hay ở lại thành phố H nhỉ?”

Nó trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là chị phải trở lại rồi!”

Tôi nói: “Vậy nếu như chị muốn ở lại thành phố H?”

Trần Dạ sững sờ nhìn tôi: “Chị, có phải vì bạn trai của chị không?”

Tôi bật cười, thằng bé này thật thông minh: “Sau này lớn lên em cũng phải rời nhà tới nơi khác học, đợi đến khi em tốt nghiệp, chỉ sợ em không còn muốn về nhà nữa rồi.”

Nó lắc đầu: “Về sau em sẽ đến nơi chị sống để học, chị đi đâu đều phải dắt em theo cùng.”

Tôi vuốt đầu nó: “Em còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa biết, tương lai sau này em sẽ tìm được người mình yêu, em sẽ phát hiện cô ấy là tất cả đối với em, trong mắt em cô ấy luôn là người tốt nhất. Đến lúc đó, em cũng quên mất có một bà chị già như chị thôi!”

Trần Dạ ngờ ngệch nhìn tôi: “Thật hả chị?”

“Đương nhiên.” Tôi vừa nói chuyện với Trần Dạ vừa nghĩ tới Diệp Tư Viễn, nghĩ tới những gì Uyển Tâm nói cho tôi hiểu, nghĩ tới những vấn đề mà tôi và anh phải đối mặt trong tương lai, nghĩ tới lời nói chắc chắn Diệp Tư Viễn nói với tôi, nghĩ tới... tương lai của hai chúng tôi.

Bỗng tôi thấy lòng mình có chút hoang mang, hy vọng rằng đây chỉ là nỗi buồn phiền vô cớ mà thôi.

* * *

Ngày 20/8, một mình tôi ngồi tàu quay về thành phố H, ở trường đại học Q, trước khi bắt đầu khai giảng năm hai đều tổ chức huấn luyện quân sự trong 1 tuần nên không thể cùng trở về với Uyển Tâm.

Tôi nói dối Diệp Tư Viễn và Uyển Tâm rằng tôi mua vé ghế nằm nhưng trên thực tế tôi đã đặt vé ghế ngồi.

Bố chỉ cho tôi 1800 tệ làm phí sinh hoạt nửa học kỳ đầu tiên của năm hai đại học, tất nhiên là không thể đủ. Mà sau khi bắt đầu học kỳ mới, chắc chắn tôi không thể đến Olive làm thêm nữa, đành dựa vào số tiền lương ít ỏi kiếm được ở siêu thị, nên những gì có thể tiết kiệm thì phải tích cực tiết kiệm.

Kết thúc hành trình 28 tiếng đồng hồ mệt mỏi, tôi xách hành lý bước ra khỏi ga tàu vào lúc 2 rưỡi sáng. Tôi quyết định nghe lời Diệp Tư Viễn, tìm phòng trọ ở gần ga tàu nghỉ ngơi một lát chờ trời sáng rồi tính tiếp.

2/9 Diệp Tư Viễn mới tới trường, anh định đến trường sớm với tôi nhưng tôi không cho. Cả một tuần tôi phải đi học quân sự, đâu có thời gian ở cùng anh, anh ở nhà cho thoải mái còn hơn.

Tôi bỏ ra 50 tệ thuê phòng, tắm gội rồi gửi tin nhắn báo với Diệp Tư Viễn tôi đã đến nơi, sau đó đánh một giấc tới sáng, sau đó trở về trường.

Mã Anh về trường trước tôi, nhìn thấy tôi cô ấy cũng chỉ khách sáo chào hỏi mấy câu, còn Vương Giai Phân và Thi Tiểu Yến chiều nay mới đến.

Tôi thu dọn hành lý, sắp xếp lại đồ đạc, bây giờ vẫn là mùa hè nên nhiệt độ khá cao, tôi lau đi lau lại giường chiếu cho sạch sẽ rồi treo màn lên khung giường.

Làm xong, tôi cùng Mã Anh đi ăn cơm trưa, sau đó quay về phòng lại ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã thấy Vương Giai Phân và Thi Tiểu Yến có mặt trong phòng rồi.

Vương Giai Phân thay đổi rất nhiều, cô ấy ép tóc thẳng tắp, còn nhuộm… màu đỏ tím nữa. Tôi nhìn cô ấy, tâm trạng thay đổi xoành xoạch được biểu hiện vô cùng rõ ràng trên gương mặt, lúc khẩn trương, lúc mơ mộng, thậm chí có lúc tự cười một mình. Thế là tôi hỏi thẳng cô ấy “Cậu yêu rồi hả?”

Cô ấy mặt đỏ bừng xấu hổ nhảy dựng lên, nhăn nhó một lúc sau mới dám nói cho tôi nghe, đó là cô ấy đang thích một nam sinh – sinh viên năm thứ 3 đại học A ở bên cạnh, cậu ta cũng là người địa phương, họ quen nhau qua người bạn học hồi cấp 3 của Vương Giai Phân.

Cô ấy nói: “Lúc nào mình giới thiệu người đó với cậu nhé.”

Tôi lắc đầu lia lịa: “Đừng! Bắt đầu từ hồi cấp một, 10 bạn nữ giới thiệu bạn trai với mình thì có 8 người thay lòng đổi dạ quay sang thích mình, thế là mình không còn cô bạn thân nào nữa cả.”

Vương Giai Phân thoải mái cười to: “Nếu sau khi người đó gặp cậu mà lại nhảy sang bám lấy cậu, chứng tỏ anh ta không đáng để mình trân trọng và yêu thương, mình muốn cậu đi gặp anh ta là vì lý do này.”

Tôi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Vương Giai Phân, làm gì có cô gái nào nảy ra ý nghĩ điên cuồng ấy như cô ấy nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.