Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 50: Thế giới trước đây



Tôi đứng trên ban công phòng Diệp Tư Viễn, khoanh tay ngắm phong cảnh, trên lầu hai của một tòa nhà đối diện với ban công của anh có một cô gái đang tưới hoa, bên cạnh là phòng của một ông chú đang hát hí khúc, cửa sổ được mở rất lớn, ông ta giơ ngón tay hoa lan chỉ, hát "y y nha nha", làn điệu du dương truyền vào tai tôi... Đây là hí khúc của phương Nam, tôi hoàn toàn không hiểu, ngước mắt nhìn về phía xa có thể thấy được bầu trời màu lam nhạt, núi non trùng điệp. Núi ở nơi này không cao hoàn toàn khác so với quê tôi, tôi vươn tay hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần sảng khoái, mấy ngày trước đây cãi nhau với ba nên tâm tình rất xấu cùng với sự mệt mỏi khi ngồi xe lửa đường dài đã sớm trở thành hư không.

Tôi nghe từ phía sau truyền đến giọng nói của Diệp Tư Viễn: "Tiểu Kết."

Quay đầu lại nhìn thì thấy anh đang đứng cạnh cửa ban công mỉm cười với tôi.

Anh mặc áo ngủ caro màu trắng xanh, tóc ẩm ướt hiển nhiên là vừa tắm gội xong, gương mặt ửng đỏ hình như trên người còn mang theo hơi nóng từ phòng tắm.

"Tắm xong rồi?" Tôi đi về phía phòng, thuận tay đóng cửa ban công, tay đưa ra sau lưng kéo màn xuống.

Nhất thời trong phòng liền tối sầm lại.

"Ừ." Diệp Tư Viễn đi đến, cúi đầu hôn lên gương lên mặt tôi, tay tôi vòng qua eo anh, ngửa mặt hưởng thụ nụ hôn của anh.

"Rất ngứa..." Anh khẽ cắn vành tai của tôi, nhất thời trong lòng của tôi nổi lên cảm giác tê dại giống như bị giật điện theo đôi môi anh "xoẹt xoẹt" bốc lửa, xuyên qua cơ thể tôi.

Thân thể chúng tôi dán sát vào nhau, bước từng bước nhỏ vừa ôm vừa hôn đi tới giường.

Diệp Tư Viễn xoay người, tôi ôm chặt eo anh liền ngã xuống, lưng chạm giường, thân thể anh giật giật, tôi buông tay ra, anh liền sử dụng tư thế nửa nằm úp sấp trên người tôi, vai trái tựa vào giường, cánh tay phải đặt tại lồng ngực của tôi, tay áo trống không mềm mại rơi trên giường.

"Tiểu Kết..." Anh cố gắng ngẩng đầu cùng tôi hôn môi, đùi phải cũng vòng lên người tôi, tay tôi xoa xoa giương mặt anh, dịu dàng nhìn anh rất dễ dàng phát hiện ra khát vọng trong mắt anh.

Trước khi đi tới thành phố D chúng tôi đã gần một tháng không có gặp nhau, tôi biết Diệp Tư Viễn rất muốn, kỳ thật tôi cũng giống như vậy.

Tôi bắt đầu cởi nút áo của anh, vừa cởi vừa nói: "Đi ngủ thì không mặc ngược lại tắm xong lại mặc vào, anh cũng không ngại phiền phức à."

Anh cười rộ lên nói: "Ai bảo em đứng trên ban công nếu không mặc quần áo thì anh gọi em bằng cách nào."

Tôi vuốt mũi anh, anh cũng không né tránh để mặc cho tôi tiếp tục cởi áo ngủ, quần ngủ và quần lót của anh xuống.

Diệp Tư Viễn còn trẻ, cơ thể thon dài cân xứng lập tức xuất hiện ngay trước mắt tôi, cúi đầu nhìn xuống, xem ra tiểu Viễn đã chờ đợi không kịp rồi, tôi xấu tính đụng chạm nó, Diệp Tư Viễn vặn vẹo thân thể, rên khe khẽ, thở phì phò nói: "Tiểu Kết, ngoan, cởi quần áo ra đi, để cho anh nhìn em."

Tôi nghe lời cởi bỏ quần áo của chính mình rốt cuộc chúng tôi cũng trần trụi, tôi nắm lấy tóc Diệp Tư Viễn điên cuồng hôn anh, anh cũng cực kỳ kích động cả người thả lỏng hết khả năng có thể để phối hợp với tôi. Tôi ôm anh quay cuồng ở trên giường, với tay lên đầu giường cầm lấy món quà nhỏ mà mẹ Diệp đã chuẩn bị cho chúng tôi, nhìn vật nhỏ bé trong tay nghĩ đến hành động của mẹ Diệp tôi lập tức cảm thấy cực kì xấu hổ, nhìn sắc mặt của Diệp Tư Viễn ở bên cạnh, anh cũng cực kì mất tự nhiên, Đột nhiên tôi muốn trêu đùa anh nói: "Diệp Tư Viễn, hình như mẹ anh rất quen thuộc với chuyện này, có phải bà thường giúp anh chuẩn bị cái này hay không hả?"

Lập tức mặt anh liền đỏ lên, ánh mắt rủ xuống, lắc đầu nói: "Không có! Anh…" Anh im lặng nhìn tôi: "Anh cũng không biết bà nghĩ như thế nào nữa."

Tôi cười rộ lên, vừa xé vỏ bao vừa nói: "Em đoán là chắc mẹ anh biết con trai mình là một tiểu sắc quỷ, lo lắng mình phải làm bà nội sớm cho nên mới giúp anh chuẩn bị trước."

"Ai là sắc quỷ hả?" Anh ngồi ở trên giường nhíu mày nhìn tôi.

"Còn người nào nữa?" Tôi cúi đầu, mặc quần áo nhỏ dính dính cho tiểu Viễn hùng tráng rồi nói: "Tiểu Viễn so với anh vẫn thành thực hơn, đã thừa nhận mình là tiểu sắc quỷ rồi."

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn động tác của tôi, nghe được lời tôi nói thậm chí tiểu Viễn còn nhảy lên một cái, nháy mắt mặt anh liền đỏ ửng, bên tai giống như bị lửa thiêu đốt, hai cái đùi khép lại một cách thần thốc, vặn vẹo thân thể quay lưng về phía tôi, ấp úng nói: "Lúc trước không biết là ai nửa đêm chui vào trong chăn người ta đó."

Aizz! Anh vẫn còn nhớ kĩ chuyện này! Lập tức tôi liền bổ nhào vào lưng anh, cắn lên làn da trơn mịn ở bả vai nói: "Ai da...tức giận hả? Được rồi được rồi, em thừa nhận lúc trước em là hái hoa tặc, Bá Vương ngạnh thượng cung nên mới hái đoa hoa tươi non là anh được chưa?"

Anh nhún vai, cái tay nho nhỏ nâng lên, xoay mặt về phía tôi cười rộ lên: "Em biết là tốt rồi."

"Tự kỷ!" Tôi vươn người ra trước mặt anh, gắt gao ôm anh, hai người lại ngồi trên giường bắt đầu hôn môi, chúng tôi nhắm mắt lại sử dụng đôi môi mềm mại để thăm dò cơ thể đối phương, cảm thụ thân thể đang dần dần nóng lên.

Người Diệp Tư Viễn thơm quá, dáng người của anh thật tốt, tuy có chút gầy nhưng bắp thịt lại rắn chắc, đường cong làm cho tâm tình tôi xao động, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua người anh, cảm giác được da thịt nam tính trẻ tuổi làm cho tôi say mê không tôi, thậm chí tôi còn xoa nắn hai cánh tay nhỏ trên vai của anh.

Nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay của anh, Diệp Tư Viễn có chút kháng cự nhỏ, động đậy cánh tay muốn thoát khỏi ma trảo của tôi nhưng vẫn không thể thoát được.

Tôi thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích... Không có chuyện gì."

"Tiểu Kết, chúng nó cực kỳ xấu." Giọng nói của anh càng ngày càng thấp.

"Không xấu, chúng nó cũng là một phần của thân thể anh, chỉ cần là của anh toàn bộ em đều thích."

Tôi nhích lại gần, hôn lên cánh tay phải của nah, đầu lưỡi khẽ liếm vết sẹo nhợt nhạt kia, lúc đó thân thể của Diệp Tư Viễn run rẩy, hô hấp ngày càng dồn dập.

"Tiểu Kết Kết..." Anh gọi tôi.

Tôi bám lên người anh vừa hôn môi anh vừa vỗ về làn da nóng bỏng của anh, trên người anh đã sớm dính dính mồ hôi do động tình một hồi lâu mà ngay cả bản thân của tôi cũng ướt đẫm, miệng thì thầm gọi tên anh, nâng cái mông lên để tiểu Viễn đã chờ lâu tiến vào thân thể ướt át của tôi.

"A..." Diệp Tư Viễn nhăn mày, kêu rên ra tiếng, phần hông đang kết hợp chặt chẽ bị tôi hung hăng nhéo một cái sau đó anh bắt đầu dùng lực chuyển động. Ở phương diện này chúng tôi đã sớm không cần nói cũng hiểu, thân thể khiếm khuyết của Diệp Tư Viễn hoàn toàn không có ảnh hưởng đến chuyện này, ở trong mắt tôi anh vẫn là một người con trai khỏe mạnh bình thường mà tình cảm của người con trai này lại cực kỳ mãnh liệt và kích thích.

Tuổi của Diệp Tư Viễn đang ở khoảng giữa thiếu niên và nam nhân, thời điểm mất hứng anh sẽ cong cong miệng lên, suy sụp thì hạ vai, ánh mắt ảm đạm, thời điểm cao hứng thì ánh mắt ôn hòa, trên mặt thoáng xuất hiện má lúm đồng tiền, lúc cực kỳ vui vẻ thì anh sẽ cười toe toét thậm chí còn cười ra tiếng, má lúm đồng tiền trở nên rất sâu. Đôi mắt giống như một bầu trời đêm đầy sao, tràn đầy lấp lánh đương nhiên cũng có thời điểm anh tức giận tuy tôi chỉ mới chứng kiến một lần nhưng cũng đủ để làm cho tôi rung động thật lớn cho đến bây giờ tôi cũng không muốn nhớ lại ngày đó mình đã làm anh tổn thương sâu sắc như thế nào.

Không biết chúng tôi đã triền miên trong bao lâu, tiếng rên rỉ đồng thời phát ra giống như hai con mèo đang quấn quít dây dưa, thân thể Diệp Tư Viễn run rẩy kịch liệt, anh gầm nhẹ, rốt cuộc chúng tôi đồng thời lên đỉnh sau đó cạn kiệt sức lực nằm bẹp trên giường.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, kéo chăn qua che lên thân thể hai người, thỏa mãn nằm xuống ngủ ở bên cạnh Diệp Tư Viễn. Ngực anh kề sát phía sau lưng tôi, anh không có cách nào ôm tôi chỉ có thể dùng cánh tay nhỏ vuốt ve phía ngoài tay phải của tôi.

Chúng tôi đều không nói gì thật lâu, thật lâu thậm chí tôi có chút buồn ngủ thì đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ phía sau.

"Tiểu Kết, đêm qua anh mơ một giác mơ."

"A? Giấc mơ gì?"

"Anh mơ thấy anh có tay." Trái tim của tôi nhảy lên, Diệp Tư Viễn dừng một chút sau đó dùng giọng rất thấp nói: "Em biết không, đã rất nhiều năm anh không nằm mơ thấy mình có tay rồi."

Trong đầu tôi đang suy nghĩ nên nói gì với anh thì đột nhiên anh thở dài.

"Tiểu Kết, em nói đi, lúc nhỏ tại sao anh lại không cẩn thận tự làm mình bị thương như vậy."

"..."

"Tại sao anh lại không có tay. Tất cả mọi người đều có, tại sao anh lại không có."

Tôi không nghe nổi nữa, xoay người nhìn anh, dừng lại ở ánh mắt anh nói: "Tư Viễn, đừng nghĩ những thứ này nữa."

"Khụ, anh cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, có phải rất ngốc hay không?"

"Không có tay thì không có, chúng ta vẫn có thể sống tốt được."

Anh nở nụ cười, thấp giọng nói: "Kỳ thật là do ngày hôm qua ăn cơm lại nghĩ đến một việc không vui."

Tôi cũng đã sớm phát hiện chỉ là không biết nên hỏi anh như thế nào: "Nếu anh cảm thấy nói ra có thể dễ chịu hơn một chút thì cứ nói với em, em ở ngay đây, nếu anh không muốn nói thì cứ càu nhàu với em đi."

Tôi nhéo nhéo mặt anh, anh lại nở nụ cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói: "Không có gì, đúng rồi, Tiểu Kết, em có muốn xem ảnh lúc trước của anh không?"

"A?" Tôi kinh ngạc nhìn anh.

"Là ảnh chụp...trước năm 11 tuổi, em muốn xem không?"

"Muốn!" Tôi thốt ra, nhìn biểu tình có chút khẩn trương của anh, nói thêm: "Kỳ thật cũng không sao cả, em nghĩ chắc là cũng không khác nhiều so với Diệp Tư Viêm."

Anh xoay mặt qua cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không, em xem thì biết, lúc nhỏ anh cao hơn so với Tư Viêm còn đẹp trai hơn nữa."

"Tại sao anh lại tự kỉ như vậy! Còn tự khen mình đẹp trai."

Anh nghiêng đầu nói: "Kỳ thật anh cũng không chắc chắn, sau khi bị thương anh nói mẹ cất hết mấy tấm ảnh này đi cũng đã hơn mười năm chưa thấy qua."

Tôi có chút lo lắng nói: "Em cũng không muốn xem đâu."

" Không có việc gì, anh muốn cho em xem."

Diệp Tư Viễn dựa lưng vào tường ngồi dậy, lấy quần ngủ bắt đầu mặc vào, tôi giúp anh kéo lưng quần lại giúp anh mặc áo ngủ sau đó tự mình mặc lại quần áo tử tế theo anh xuống giường.

Anh đi đến trước kệ sách, ngẩng đầu lên nhìn một cái tủ bị khóa trên đó, nói: "Ở trên đó, chìa khóa ở ngăn kéo thứ nhất của bàn làm việc, em tự mình mở đi, anh không với tới."

Tôi lấy cái chìa khóa, kiễng chân lên vừa vặn có thể mở được ổ khóa, vừa mở ra liền ngửi thấy một mùi ẩm mốc nhàn nhạt, quả nhiên là cái tủ này đã lâu ngày không được mở ra rồi. Tôi ngửa mặt nhìn đồ vật trong tủ có chút ngây người.

"Đây là cái gì?" Tôi chỉ vào một mô hình máy bay trực thăng màu xám. Đây là đồ vật dễ gây chú ý nhất, vừa mở ra liền thấy được.

Diệp Tư Viễn nhìn cái máy bay nhỏ này nói: "Em cầm nó xuống đây."

Tôi cẩn thận lấy máy bay trực thăng xuống, đặt tại bàn làm việc, thân máy bay bị che phủ bởi một tầng bụi cũng không phải là cực kì tinh xảo.

Diệp Tư Viễn đứng ở bên cạnh bàn, nâng chân phải đặt lên bàn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân máy bay.

Tôi nhìn thấy anh có vẻ đăm chiêu, không dám lên tiếng, anh nhìn tôi nói: "Có phải rất xấu hay không?"

"Cái gì?"

"Máy bay này."

"A...Cũng không tệ lắm."

"Đây là do anh làm lúc 9 tuổi." Anh thở dài nói: "Chỉ còn cái này, những mô hình đẹp hơn đều bị anh đập nát sau khi bị thương, cái này có thể may mắn thoát nạn là vì nó quá xấu lại đặt ở trên đỉnh của tủ nên anh với không tới."

Tôi nhìn anh, biết anh đã chìm vào trong hồi ức, việc này nhất định là việc mà anh đã giấu tận nơi sâu nhất trong đáy lòng. Hôm nay bởi vì có tôi mà anh muốn mời tôi bước vào thế giới của anh, cái thế giới mà tôi chưa từng biết qua mà anh lại vĩnh viễn không thể quay lại với thế giới đó.

"Trước kia anh là quán quân của cuộc thi lắp ráp mô hình máy bay và tàu thuyền chiến đấu của toàn thành phố, đã từng cực kì cực kì thích làm mô hình, thích đến nổi vì làm mô hình mà không cần ăn cơm không cần ngủ, về sau bị thương anh không thể làm được nữa. Kỳ thật anh đã từng thử dùng chân để làm nhưng em có biết những thứ này vô cùng tinh tế, khi đó tới ăn cơm anh dùng chân cũng không xong làm sao có thể làm được cái này cho nên có một ngày anh đã đập vỡ rất nhiều mô hình đạt giải thưởng."

Tôi cẩn thận nhìn anh, chỉ vào chiếc máy bay trực thăng màu xám này nói: "Không phải anh muốn đập bể nó chứ? Đừng mà, em rất thích, anh không cần thì cho em đi."

Diệp Tư Viễn nhìn bộ dáng của tôi, lắc đầu cười rộ lên, để chân xuống đất nói: "Cái này không thể đập bể, chỉ còn một cái cũng xem như là lưu lại kỉ niệm. Đúng rồi, em lấy quyển album đi, ở bên trái đó, em cứ lấy hai quyển màu vàng và màu xanh trước đi."

Tôi theo tầm mắt của anh cầm quyển album xuống, quyển album có kiểu dáng cực kì cũ, mặt trên đều là bụi, tôi đặt nó ở bên bàn, vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn.

Anh cười ha ha nhìn tôi nói: "Làm sao vậy? Mở ra đi, chính anh cũng có chút mong đợi, đã hơn mười năm không thấy rồi."

Tôi không biết anh có khó chịu khi nhìn những bức ảnh này không nhưng lòng hiếu kì vẫn xui khiến tôi mở nó ra.

Diệp Tư Viễn lúc còn nhỏ liền xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi có thể lập tức nhận ra anh trong mấy người bạn nhỏ bởi vì ánh mắt anh sáng nhất, tươi cười đáng yêu nhất, cười đến má lúm đồng tiền rõ ràng như thế, tôi đoán lúc này Diệp Tư Viễn khoảng 3 tuổi sau đó tôi liền thấy được...hai tay của anh.

Anh đứng song song với mấy bạn học trong nhà trẻ, tay nhỏ kéo tay nhỏ, tôi nhìn theo tay anh, ảnh chụp không phải là rõ, người bên trong vừa nhỏ mà bàn làm việc của anh lại thấp, tôi cúi người, gần như muốn áp đầu vào trong quyển album nhưng cũng không thể thấy rõ tay của anh.

Diệp Tư Viễn ở sau lưng nói: "Phía sau còn rất nhiều, đều có... Em không cần phải biến thành đầu gà chọi như vậy đâu."

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức lật một tờ, quả nhiên qua mỗi thời kì có thể nhìn thấy mỗi loại hình dáng của Diệp Tư Viễn, trong mỗi ảnh anh đều có một đôi tay linh hoạt, trên mặt mang theo tươi cười quen thuộc nhìn thẳng vào máy ảnh.

Diệp Tư Viễn đứng bên cạnh tôi, lẳng lặng xem ảnh, thỉnh thoảng nói với tôi ảnh này được chụp vào thời gian nào, địa điểm và nguyên do.

Có đôi khi anh không nhớ rõ liền nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó cực kì khẳng định nói cho tôi biết đáp án.

Tôi vừa nghe anh kể vừa lầm bầm xem ảnh, suy nghĩ liền theo những bức ảnh này trở về thời thơ ấu của Diệp Tư Viễn.

Anh không có nói dối, anh thật sự đẹp hơn Diệp Tư Viêm tuy khuôn mặt của hai anh em rất giống nhau nhưng không thể phủ nhận Diệp Tư Viễn đẹp hơn, ngũ quan lại càng thông minh, thanh tú hơn, vóc dáng của anh từ trước đến giờ đều cao hơn những người cùng tuổi, áo quần lại sạch sẽ. Thiếu niên tóc ngắn ngủn luôn đối diện với máy ảnh cười đến mặt trời sáng lạn, tinh thần hưng phấn.

Tôi nhìn thấy Diệp Tư Viễn bưng bánh ngọt lúc sinh nhật, Diệp Tư Viễn cầm giấy khen thi tham gia cuộc thi vẽ, Diệp Tư Viễn đang cúi đầu chuyên tâm làm mô hình, Diệp Tư Viễn đọc diễn văn trước trận đấu, Diệp Tư Viễn đeo phao cứu hộ đứng cạnh bể bơi, Diệp Tư Viễn chơi cầu lông, ảnh lưu niệm của Diệp Tư Viễn khi đi du lịch các nước cùng với gia đình…thậm chí tôi còn thấy được Diệp Tư Viễn đang đàn đàn dương cầm.

Anh ngồi bên một chiếc đàn piano màu đen tuyền, thân thể nho nhỏ thẳng tắp, hai cánh tay nhẹ nhàng đặt lên trên phím đàn, ngón tay như đang nhảy múa.

Diệp Tư Viễn nói cho tôi biết lúc ấy anh đang ở nhà luyện đàn thì bị mẹ vụng trộm chụp lén bởi vậy anh cũng không có biết có tấm ảnh này. Vẻ mặt của anh lại bắt đầu chìm đắm trong thế giới âm nhạc.

Có một tấm hình rất lớn được chụp vào ngày hè, Diệp Tư Viễn mặc áo sơmi ngắn tay, tôi có thể thấy được hai tay anh rõ ràng tuy chỉ là đứa trẻ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được cánh tay thon dài, ngón tay khéo léo, làn da trắng nõn.

Tôi nhìn sững sờ rất lâu mãi cho đến khi Diệp Tư Viễn gọi tôi về hiện thực: "Suy nghĩ gì vậy?"

"A? Em đang suy nghĩ...Ảnh chụp của anh thật sự rất nhiều." Tôi nói lời từ đáy lòng: "Vẽ tranh, lắp ráp mô hình, đàn dương cầm, còn cái gì khác nữa không?"

"Chạy bộ, chơi các loại cầu, thi Olympic toán, Anh ngữ hơn nữa lúc nhỏ anh là một người phát triển đầy đủ toàn diện về đức trí thể mỹ." Anh cười nhưng trong mắt lại lóe lên sự đau khổ: "Nếu không bị tai nạn thì xong cấp hai anh sẽ ra nước ngoài du học, lúc 6 tuổi anh đã bắt đầu học tiếng Anh, vốn mẹ anh muốn để cho anh tốt nghiệp cấp hai xong thì ra nước ngoài nhưng không nghĩ tới về sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"..." Tôi không biết nên nói gì cuối cùng lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Cái đàn piano dưới lầu kia là của anh sao?"

Diệp Tư Viễn sửng sốt lắc đầu nói: "Đương nhiên là không phải, piano của anh đã sớm bán rồi, cái đó là của Tư Viêm. Con cháu những nhà có điều kiện đều có học thêm một số thứ, nhạc cụ hoặc là mỹ thuật tạo hình gì gì đó. Tư Viêm nói nó muốn học piano, mẹ anh còn sợ tổn thương anh nên mới hỏi ý kiến của anh đương nhiên là anh đồng ý, đã nhiều năm như vậy cái gì anh chưa từng thấy qua..."

"..." Tôi gấp quyển album lại, xoay người ôm eo Diệp Tư Viễn nói : "Tư Viễn, hiện tại anh vẫn là một người cực kì ưu tú, anh là người kiên cường nhất, tự tin nhất trong những người mà em quen biết."

Anh không nói chuyện chỉ dùng cằm cọ cọ đầu tôi, thật lâu sau mới mở miệng: "Tiểu Kết, kỳ thật anh cũng không có tự tin cùng kiên cường giống như em nghĩ đâu."

"Anh có."

"Anh không có, anh cũng từng nghĩ tới việc buông tay."

"Ừ?"

Anh cười cười nói: "Muốn nghe anh kể chuyện cũ sao? Chuyện này chỉ có mẹ anh biết nhưng anh muốn nói cho em nghe."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Có sự cố gì à?"

"Đến ngồi trên giường đi, anh nói cho em nghe."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.