Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 6: Em chỉ thương hại tôi



Thứ bảy, tôi đến siêu thị làm thêm công việc bán chocolate.

Mùa đông đến, mùa của chocolate cũng đến.

Ngồi trên xe buýt, tôi gọi điện thoại về nhà, tôi nhớ Trần Dạ, rất muốn nghe giọng nói của nó.

“Chị! Chị!” Trần Dạ kêu la trong điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc thân thiết ấy, tôi vui muốn phát khóc.

Trần Dạ là đứa em trai do mẹ kế của tôi sinh ra, nó kém tôi 7 tuổi, là bảo bối ở thành phố nhỏ bé đó mà tôi nhớ nhất. Sau khi Trần Dạ ra đời, ba và mẹ kế chưa từng trông coi nó, lúc đó tôi mới 7 tuổi nhưng đã phải vâng lời trông chừng thằng bé.

Nó dần dần lớn lên, gần như một tay tôi chăm sóc, ngay cả việc đi nhà trẻ cũng là tôi đưa đi đón về. Nói thế này cũng không khoa trương đâu, tôi thật đúng là không khác gì mẹ của Trần Dạ, tôi rất yêu thương nó, còn thằng bé lúc nào cũng dính lấy tôi, ban đầu khi rời khỏi thành phố nhỏ tới nơi này học, tôi phải vô cùng quyết tâm mới có thể rời xa nó .

Lúc điền nguyện vọng, tôi có hỏi: “Chị muốn tới thành phố H học, em có ủng hộ không?”

Trần Dạ khi ấy mới 11 tuổi, nó còn chưa biết thành phố H ở đâu, ngây ngô hỏi tôi: “Ngồi xe bao lâu thì tới hả chị?”

Tôi nói: “Ngồi xe buýt thì chị không biết, nhưng đi tàu thì mất tới 28 tiếng.”

Nó vừa nghe vậy đã “Oa” một tiếng rồi khóc toáng lên.

Tôi nói: “Thằng bé ngốc này, em khóc cái gì, mấy cô bé trong lớp thích em mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cười nhạo em cho xem.”

Nó vô cùng vất vả mới ngừng khóc, nói: “Những con bé đó em không thèm nhìn đâu, chúng nó không xinh đẹp bằng chị.”

Tôi vui vẻ đáp: “Thằng bé ngốc, mắt em đừng có nhìn cao quá, người xinh đẹp như chị không nhiều đâu, nếu tiêu chuẩn của em nhất định phải giống chị thì sau này ngay cả một cô bạn gái em cũng không có.”

“Em đây không cần bạn gái! Em chỉ cần chị thôi.” Nó nói xong, miệng chu lên, lại chuẩn bị khóc rồi lao tới ôm eo tôi thủ thỉ “Chị, em biết chị vẫn luôn muốn rời khỏi đây, chị đi đi, em ủng hộ chị.”

Tôi nghe vậy, nước mắt lập tức trào ra: “Vậy nếu em nhớ chị thì làm sao đây?”

“Em sẽ viết thư, gọi điện thoại cho chị.”

“Ngoan, nghỉ đông nghỉ hè chị sẽ trở về.”

Trần Dạ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn tôi, nó đúng là một cậu bé xinh xắn đáng yêu, bởi vì bố tôi khá điển trai, mẹ tôi xinh đẹp, mẹ kế cũng xinh đẹp, cho nên cả nhà chúng tôi đều là trai xinh gái đẹp.

Nó dặn tôi: “Chị, chị đi học đừng tìm bạn trai nha, chị phải chờ em lớn lên!”

Tiểu tử thúi! Tôi nghĩ nó vẫn chưa học môn sinh học nên không biết tôi và nó là họ hàng gần, là họ hàng gần!

“Chị! Chị! !” Trần Dạ mừng rỡ reo lên trong điện thoại.

“Kêu la cái gì!” Tôi nói, “Dạo này em có ngoan không đấy?”

“Em ngoan lắm, không hư đâu” Nó học giọng Hương Cảng và Đài Loan, là một cậu bé có âm sắc hay, không bị biến giọng, “Kết quả thi của em đứng đầu cả lớp môn toán luôn đấy!”

“Thật là giỏi, Chu Tiểu Quyên chắc sẽ thích em hơn, đúng không?”

“Dừng, em đây không thèm ngắm con bé đó, khó nhìn chết đi được. Chị, chị có khỏe không?”

“Chị rất khỏe, học hành vẫn tốt lắm, ở bên đó bây giờ có lạnh không, nhớ mặc nhiều quần áo, mẹ em luôn quên mặc thêm quần áo mùa đông cho em.”

“Tự em tìm được, em biết nó được cất ở chỗ nào mà.”

“Ngoan lắm.” Tôi cười, “Nghỉ đông chị sẽ về nhà, còn chưa tới hai tháng nữa!”

“Tốt quá!” Nó vui vẻ, còn không quên dặn thêm “Chị không được tìm bạn trai đâu đấy.”

“Biết rồi! Chị Uyển Tâm nhà em ngày ngày canh giữ chị, không phải em đã sớm mua chuộc chị ấy rồi sao, chị ấy không báo cáo tình hình với em à?”

“Hắc hắc, không có.”

“Đúng rồi, bố và dì dạo này thế nào?”

“Vẫn tốt, tối hôm qua ăn cơm bố còn nhắc đến chị.”

“Nói những gì?”

“Nói không biết chị có bạn trai hay không.”

“Sao bố lại nhắc tới vấn đề này!”

Nó đáp : “Bố nói ‘Con gái nhà ta là khuê nữ xinh đẹp, kiểu gì cũng phải tìm một con cá Phú Nhị Đại hoặc Quan Nhị Đại mới được. ’”

“. . .”

“Chị, cái gì gọi là Phú Nhị Đại? Quan Nhị Đại?”

“Em đừng nghe bố nói lung tung! Cố gắng học hành cho tốt, chú ý giữ gìn sức khỏe, biết chưa?”

“Dạ. . . em biết. . .”

“Được rồi, lần sau nói chuyện tiếp, chị cúp máy đây, bye bye.”

“Chị, bye bye, hôn một cái, hôn một cái!”

“Muahhh” Tôi cười rồi cúp điện thoại, trong lòng bỗng nhớ tới một người.

Diệp Tư Viễn 11 tuổi bị điện cao thế đánh gãy hai cánh tay, bằng tuổi Trần Dạ bây giờ.

Vẫn còn nhỏ như vậy…

Tôi nghĩ, nếu Trần Dạ bị điện cao thế đánh rụng hai cánh tay, không biết tôi sẽ thế nào?

Trời ạ! Tôi nhất định phát điên lên mất!

Kết thúc giờ làm việc, vì lượng tiêu thụ của ngày hôm nay khá tốt nên quản lý tặng tôi một hộp chocolate, tôi rất vui, định buổi tối sẽ mang đến cho Diệp Tư Viễn.

A ? Tại sao người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh trong khi trước đây người đó lại là Uyển Tâm. Có lẽ là do. . . Uyển Tâm đang muốn giảm cân, không ăn chocolate, tôi tự tìm một đáp án thuyết phục cho bản thân.

Khi tôi trở lại trường, căn tin đã không còn thức ăn, tôi đành đi ra quán ăn nhỏ bên ngoài mua 3 món rồi mang đến phòng Diệp Tư Viễn.

Bốn ngày qua tôi đều đến phòng anh, hôm nay là ngày thứ năm, tôi bắt đầu quen thuộc đường đi.

Diệp Tư Viễn mở cửa cho tôi, sắc mặt anh không được tốt cho lắm, tôi hỏi anh: “Sao vậy? Anh đau chân hả?”

Anh lắc đầu.

Tôi lại hỏi: “Bạn cùng phòng anh đâu?”

Anh nói: “Hôm nay là chủ nhật, bọn họ rủ nhau vào thành phố ăn cơm rồi.”

Trường đại học Q nằm ở ngoại ô, muốn vào trong thành phố phải ngồi xe buýt mất 40 phút,ngày thường mọi người đều không muốn đi xa như vậy, chỉ đến cuối tuần bọn họ mới có thời gian ra ngoài dạo chơi, tới siêu thị mua đồ.

“Bọn họ thật là, anh đang gặp khó khăn mà còn để anh ở đây một mình.” Tôi vừa nói, vừa để thức ăn lên mặt bàn rồi nhìn anh, “Diệp Tư Viễn, ăn cơm thôi nào.”

Anh ngồi không nhúc nhích.

Tôi đẩy vai anh một cái: “Ăn cơm đi.”

Anh đột nhiên quát to với tôi: “Ai nói tôi khó khăn! Một mình tôi tự xoay sở được! Chuyện gì cũng tự làm được hết!”

Tôi giật mình: “Anh quát em cái gì đấy! Em đương nhiên biết chuyện gì anh cũng có thể tự làm, chỉ là hiện tại chân anh đang bị thương thôi.”

Anh bỗng đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi, một người cao lớn như anh đứng ngay trước mặt quả thật có chút bức bách.

Anh nói: “Chân tôi đã tốt hơn rồi, từ nay về sau em đừng tới đây nữa.”

“Tốt hơn?” Tôi nghi ngờ hỏi, cúi đầu nhìn mắt cá chân của anh giấu ở ống quần và chiếc dép lê, không nhìn ra đã đỡ hay chưa, tôi nói, “Anh có thể tự ăn cơm không?”

“Được”

“Có thể tự mình ghi chép không?”

“Được.”

“Vậy anh lập tức ăn cho em xem đi.” Tôi khoanh tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp Tư Viễn mím môi nhìn tôi trong chốc lát, rồi ngồi vào cái bàn trước mặt, nâng chân phải đặt lên bàn, các ngón chân kẹp lấy chiếc thìa trên hộp cơm.

Mắt cá chân bên chân phải của anh vẫn còn quấn băng gạc màu trắng.

Bình thường anh đều dùng chân phải cầm đũa ăn, tôi đã nhìn thấy qua những bức ảnh trên mạng. Theo lý thì cầm thìa sẽ dễ hơn đũa, còn bây giờ, tôi nhìn dáng vẻ chân anh kẹp cái thìa mà đau đến mồ hôi túa ra trên trán, nhưng miệng lại cắn răng chịu đựng, không rên tiếng nào.

Diệp Tư Viễn dùng thìa xúc một miếng cơm, anh cúi người xuống, ngón chân run rẩy đưa miếng cơm đó vào miệng. Ăn xong một miếng, anh lập tức ngồi thẳng người, buông chân xuống, ngẩng đầu nói với tôi: “Em xem, tôi có thể tự ăn cơm.”

Sau đó, anh ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tôi đã khóc.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Diệp Tư Viễn, cái người đần độn này, anh cứ ra vẻ như thế làm gì! Đau chân thì phải kêu đau chứ, bác sĩ nói hơn một tuần nữa cái chân mới hồi phục hoàn toàn, hôm nay mới là ngày thứ năm, anh gắng gượng cái gì chứ!”

Anh im lặng nhìn tôi, một lát sau, anh thở dài nói: “Trần Kết, tôi cảm thấy, chúng ta cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt lắm đâu.”

Đôi mắt tôi đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Không tốt là sao?”

Anh nói: “Hai chúng ta không thích hợp với nhau.”

Tôi trừng to mắt nhìn anh.

Anh cúi đầu, nghĩ một lát sau lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo nét đau thương nói: “Em nhìn đi, tôi không có tay, tôi là một người tàn tật, còn em là một cô gái xinh đẹp tài giỏi, chúng ta ở cạnh nhau không thích hợp chút nào.”

Tôi đờ người: “Diệp Tư Viễn, anh nghĩ cái gì đấy? Ai nói em muốn ở cùng một chỗ với anh?”

Mặt anh lập tức đỏ bừng, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

Tôi lau nước mắt, cười lạnh nói: “Diệp Tư Viễn, anh hãy nghe cho kỹ. Hai chúng ta có ở chung một chỗ hay không, là do em quyết định, Trần Kết em cả đời này chưa từng bị người đàn ông nào cự tuyệt! Mấy ngày qua chân anh bị thương, em chăm sóc cho anh, giúp anh ăn cơm, giúp anh giặt quần áo, tất cả là do em bắt chước Lôi Phong làm chuyện tốt! Ai bảo anh là người tàn tật? Chờ chân anh khỏe trở lại, anh muốn tìm gặp em cũng không được đâu! Đừng nói linh tinh nữa, ăn cơm trước đi!”

Anh nghe tôi nói xong rất tức giận, mặc dù người mở miệng nói tàn tật trước là anh, nhưng khi nó được nói ra từ tôi thì lại mang một ý khác. Tôi đã đả thương anh, chỉ vì tự ái của tôi mà tôi cố ý đả thương anh, đúng là tôi hơi thích Diệp Tư Viễn, nhưng chữ bát [1] còn chưa quay lên đã bị anh cự tuyệt rồi.

Anh nói: “Muốn ăn em đi mà ăn! Dù sao tôi cũng không ăn! Tất cả thức ăn em mua hãy mang đi hết đi! Tôi đây là người tàn tật, nhưng không cần sự thương hại của em!” Anh nói xong liền quay đầu đi, ống tay áo bên trái rơi ra khỏi túi, buông xuống dưới đung đưa qua lại.

Tôi nhìn thấy lại không nhịn được, nước mắt tuôn ra một lần nữa.

Tôi đứng đó một lát, đột nhiên nhớ ra trong túi có chocolate, móc ra đặt lên bàn Diệp Tư Viễn: “Hôm nay em đi làm thêm ở siêu thị, bán được nhiều hàng nên quản lý thưởng cho em một hộp chocolate, Sôcôla Đen đấy, không quá ngọt, nam sinh cũng có thể ăn.”

Anh nói: “Tôi không cần, em cầm về đi.” Anh lắc lắc đầu, không thèm nhìn tôi.

Dáng vẻ tức giận của anh trông hệt như đứa bé, rất giống. . . Trần Dạ, tính khí bọn họ quật cường như nhau.

Tôi ngồi xổm trước mặt Diệp Tư Viễn, đôi tay đặt lên đùi anh, người anh lập tức run nhẹ, nghiêng đầu qua chỗ khác,cuối cùng quay lại cúi đầu nhìn tôi. Cặp mắt đen xinh đẹp kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nói: “Diệp Tư Viễn, hôm nay anh làm sao vậy? Em xin lỗi, vừa rồi là em cố ý chọc giận anh, anh tha lỗi cho em nhé?”

Da mặt tôi vốn dày, nói câu xin lỗi dỗ dành cũng coi như một ưu điểm lớn, cái tôi không chịu nổi nhất chính là bị người ta hiểu lầm.

Tôi làm tổn thương Diệp Tư Viễn là mong cơn khó chịu của anh sẽ giảm bớt, vì làm cho bầu không khí thoải mái hơn nên tôi nói xin lỗi, nói cho anh biết tôi chỉ cố ý chọc giận anh mà thôi.

Nhưng có lẽ Diệp Tư Viễn không muốn tin tưởng tôi nữa, anh nói: “Trần Kết, tôi hiểu em chỉ thương cảm tôi, cũng có thể là do em tò mò với hai cánh tay bị cụt của tôi, lời em nói lúc nãy mới là lời thật lòng, là suy nghĩ tận đáy lòng em, còn lời nói bây giờ chỉ là an ủi, mong tôi vui vẻ.”

Ách. . . Tôi té xỉu, logic của anh khác xa tôi cả một trời một vực.

Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, em phải làm gì anh mới tin em đây?”

Anh lạnh lùng cười, lắc đầu rồi nói: “Trần Kết, từ ngày tay tôi không còn nữa, tôi đã rất khó đặt lòng tin vào người khác rồi.”

Tôi khóc rời khỏi phòng Diệp Tư Viễn, nhưng bộ dáng bi thương ấy vẫn in đậm trong đầu tôi.

Tôi nằm trong phòng càng nghĩ càng thấy bức bối, liền gọi Uyển Tâm ra sân thể dục, mỗi khi hai người chúng tôi có điều gì khó chịu trong lòng, chúng tôi lại hẹn nhau ra đây xả stress. Dù sao cũng chỉ đi bộ một vòng quanh sân, chứ nếu đi ngoài đường vào giờ này không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông đến hỏi giá đâu.

Tôi đem chuyện của mình và Diệp Tư Viễn ra kể đơn giản ngắn gọn cho Uyển Tâm nghe, dĩ nhiên, phần lớn chi tiết đều được lược bỏ. Vấn đề chính ở đây là, hình như tôi hơi thích Diệp Tư Viễn, còn anh lại nói hai chúng tôi không thích hợp với nhau.

Uyển Tâm im lặng nghe tôi kể, thấy tôi trầm mặc, chị ấy lên tiếng: “Tiểu Kết, em muốn nghe ý kiến của chị không?”

Tôi đáp: “Thuận theo ý em thì em nghe, nếu không thì em không nghe đâu.”

“Phì !” Chị ấy bật cười, “Vậy em tìm chị ra ngoài làm gì, trong lòng em không phải đã có chủ ý rồi sao?”

“Em không biết mà.” Tôi tâm sự, “Em nhìn thấy bộ dáng anh như vậy em rất đau lòng.”

“Tiểu Kết, em cần phải làm rõ ràng, tóm lại em thương cảm anh ta, hay thích anh ta, hai cái này hoàn toàn khác nhau đấy.”

“Tuyệt đối không phải là thương cảm, điều này em có thể xác định!” Tôi thề thốt.

“Nhưng mà Tiểu Kết à, anh ta là người tàn tật nghiêm trọng, so với thiếu một chân, một tay còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm, anh ta không có hai tay, nếu em muốn ở bên người này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Đây là điều đầu tiên ông bố già nhà em không đồng ý đấy.”

“Chị nghĩ quá xa rồi.” Tôi than thở, lại rơi vào trầm mặc.

Lúc này, Uyển Tâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chị ấy vỗ đầu rồi nói: “Nhắc tới Diệp Tư Viễn, thiếu chút nữa là chị quên, trưa hôm nay chị gặp Tôn Diệu dưới căn tin của trường, cậu ta còn hỏi chị về chuyện của em và Diệp Tư Viễn, lúc ấy chị cảm thấy rất lạ, đang định hỏi xem em và Diệp Tư Viễn có quan hệ gì với nhau.”

Đầu tôi lập tức bùm một cái, tôi vội vàng hỏi: “Anh ta hỏi chị cái gì?”

[1] 八

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.