Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 65: Anh muốn tới chỗ em



Tôi không vềnhà cùng Uyển Tâm, kể từ khi tôi và Diệp Tư Viễn làm lành thì tôi rấtít khi nhìn thấy Uyển Tâm. Mỗi một lần chạm mặt tôi đều muốn khuyên chịấy đừng ở chung một chỗ với Diệp Tư Hòa nữa nhưng vừa bắt đầu chị ấy còn có thể cười nói qua loa với tôi về sau thì chị ấy liền mất hứng.

Uyển Tâm nói: " Điều kiện thân thể Diệp Tư Viễn như vậy mà em còn kiên trìmuốn cùng cậu ta ở chung một chỗ, chị đều ủng hộ em, vậy tại sao đếnchuyện của chị và Tư Hòa thì em lại phản đối phải kịch liệt như vậy?"

Tôi á khẩu không trả lời được.

Một mình tôi ngồi trên giường nằm xe lửa về nhà, Diệp Tư Viễn tiễn tôi đếnga xe lửa, trước khi vào ga, chúng tôi còn hôn môi thật sâu, tôi ôm chặt thân thể của anh, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc củacác hành khách khác.

Anh không ngừng dặn dò tôi phải chú ý antoàn trên xe lửa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng tùy tiện nói chuyệnvới người xa lạ giống như kinh nghiệm anh ngồi xe lửa còn phong phú hơnso với tôi vậy. Di e n da n le q uy d o n. Tôi nhịn không được cười anhthì anh mới không nói nữa, một lát sau lại cúi đầu xuống hôn lên trántôi, anh khép hờ mắt, lông mi dày che phủ đi tròng mắt dịu dàng cóthể hòa tan lòng của tôi, anh nói: "Một mình em ngồi xe lửa, anh rất lolắng."

Tôi cười, dùng một cái ôm để làm cho anh yên tâm.

Dính nhau một hồi lâu rốt cuộc tôi cũng chia tay với anh, xách theo hành lý vào ga, mãi cho đến khi qua cửa kiểm an, tôi quay đầu lại thì pháthiện anh vẫn còn đứng ở đàng kia, vóc dáng thật cao , ống tay áo trốngkhông, an tĩnh nhìn về phía tôi. Bên cạnh anh là hành khách qua lại như con thoi gần như ánh mắt mỗi người ở đây đều nhìn về phía anh tò mòquan sát, Diệp Tư Viễn giống như không để ý, anh chỉ hướng về phía tôi cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tôi vẫy tay với anh, cố gắng nhịn xuống nước mắt đang tràn ra, xoay người đi về phía phòng chờ.

Chia lìa, đoàn tụ, chia lìa, đoàn tụ, đây tất cả quá trình yêu nhau củachúng tôi. Kể từ sau khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung một chỗ, trước đótôi chưa từng ghét nghỉ đông nghỉ hè, khi còn bé đã từng trông chờ đếnngày nghỉ đến vậy nhưng bây giờ nó lại trở thành giông xiềng chia cáchchúng tôi.

Tôi còn ghét Italy xa xôi , tôi ghét Milan, ghét sựchênh lệch múi giờ, ghét đại lục Âu Á khác nhau, ghét cả những ngườingọai quốc mắt sâu mũi cao ở nơi đó. Tôi nghĩ đến tương lai không lâunữa mình sẽ phải chia lìa với Diệp Tư Viễn ở sân bay thì chắc chắn sovới lần chia lìa này càng thêm đau thương , càng làm cho ruột gan tôi đứt ra từng khúc.

Nhưng tôi càng hiểu rằng người đàn ông của tôi nhất định phải ra đi, thế giới của anh vô cùng lớn, cho dù anh khôngcòn đôi cánh để bay lượn thì cũng không thể ngăn cản tim của anh theođuổi những thứ mới mẻ, tốt đẹp.

Tôi sẽ chờ đợi, chờ đợi ngày anhhọc thành tài trở về. Tôi sẽ cầm theo hoa tươi, mỉm cười đứng ở sânbay nghênh đón chuyên gia thiết kế thời trang ưu tú nhất trên thế giới trở lại cố hương.Tôi sẽ ôm Diệp Tư Viễn hết sức lực có thể, sau đótiếp nhận nụ hôn xa cách đã lâu của anh, nghĩ tới một khắc kia cảngười tôi liền cảm thấy mạnh mẽ, lập tức cảm thấy tự tin hơn gấp trămlần.

Khi đoàn tàu chạy được hơn mấy giờ, sắc trời đã trở nên tốiđen thì tôi mới ý thức tới một vấn đề khác, sau khi về nhà thì tôi lạiphải đối mặt với ba và dì xinh đẹp rồi, nghĩ tới giọng điệu cứng rắntrong điện thoại của ba trước đó, nói muốn tôi vừa thi xong phải lậptức về nhà thì tôi đã hiểu rõ hẳn là ông không muốn tôi tìm lý do đểđược ở chung với Diệp Tư Viễn nhiều hơn.

Sau khi xuống xe lửa tôi ngoài ý muốn phát hiện ba dẫn theo Tiểu ngu ngốc tới đón tôi.

"Ăm cơm tối chưa?" Ba nhận lấy hành lý của tôi hỏi.

"Ăn rồi, mỳ ăn liền." Tôi nhìn Tiểu ngu ngốc đã cao gần bằng mình, cườinói: "Quả nhiên là thời kì trưởng thành, chắc em đã cao 1m6 rồi hả?"

"Dạ! 1m 61 rồi." Tiểu ngu ngốc vui vẻ kéo tay của tôi: "Chị, em đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường học rồi !"

Tôi sờ sờ đầu nó, Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt rồi, thật tốt.

Sau khi về nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ, đang ở trong phòng sửa sang lại hành lý thì ba đi vào.

Ông ngồi trên ghế, không nói một lời nhìn tôi, sắc mặt thối chết đi được.Tôi ngồi vào bên mép giường: "Ba, khuya lắm rồi, sao ba còn chưa ngủ?"

Ba thở dài, lấy một điếu thuốc ra đốt lên , sau khi cau mày thở ra mộtvòng khói rốt cuộc thì ông cũng mở miệng: "Có phải vẫn còn ở chung mộtchỗ với thằng đó hay không?"

Tôi nhìn ánh mắt của ông, gật đầu.

"Trước đó một khoảng thời gian, có phải con đã xảy ra chuyện gì hay không ?"

"Dạ?"

"Trần Chí Cương nói cho ba biết." Trần Chí Cương là anh họ lớn tôi 6 tuổi.

Tôi không dám nói lời nào.

"Ba đi qua nhà nó, nó cho ba xem máy vi tính." Giọng nói ông rất trầm, tiếp tục hít một hơi thuốc lá rồi nói: "Con không nói với ba vậy thì ba cũng sẽ không gọi điện cho con."

"Ba, bây giờ đã không sao rồi, chuyện trên mạng đều là một hồi rồi thôi, bây giờ đã không ai nhắc đến chuyện này nữa rồi."

". . . " Ông dụi điếu thuốc lá, nặng nề thở dài: "Trần kết, con cũng đãgần 20 rồi. Một mình con đi học ở xa, ba cũng không thể quản con đượcnhưng mà con tự nhìn lại mình một chút đi, xem mình biến thành cái bộdạng gì rồi hả? Di e n da n le q uy d o n Tìm một tên tàn phế không cócánh tay làm bạn trai lại còn đi đến mấy chỗ chướng khí mù mịt chơi bờilêu lổng, ba hỏi con, có phải Tô Uyển Tâm dẫn con đi hay không? Ba đãsớm nói không được chơi với nó, nó là loại con gái không đứng đắn, làdo con đi theo nó nên biến thành bộ dạng như bây giờ đó!"

"Ba. . . " Mắt của tôi đỏ lên: " Không liên quan đến Uyển Tâm, là con đi bán bia ở nơi đó bị mấy người khách hàng chuốc say."

"Đi làm? Đilàm ở địa phương hỗn độn như vậy, chỗ nào con không đi lại cố tình muốn đi mấy chỗ Ngưu Quỷ Xà Thần này! Trần kết, con hãy thành thật nói choba biết, có phải năm ngoái tiền con mua TV cho nhà mình còn cả học phícủa Trần Dạ đều là do con kiếm được khi đi làm ở nơi đó hay không? Không phải là bán mình chứ?"

"Con không có!" Nước mắt của tôi cũng không nhịn được nữa: "Ba, ba phải biết con là hạng người gì chứ?"

"Ba biết." Ba cau mày nhìn tôi: "Từ nhỏ con đã rất nghe lời hiểu chuyện, ít nhất nhìn qua là như vậy. Trần Kết, mẹ con mất sớm, ba là một ngườiđàn ông lại dẫn theo đứa con gái nhỏ nên thật sự cũng không thể quản quá nhiều chuyện của con nhưng dù sao ba cũng là ba con, tính tình của conba hiểu rất rõ, có một số việc nhỏ con không muốn nói với ba nhưng màtrong lòng ba cũng đã có tính toán nên ba liền mở một mắt nhắm một mắtcho qua, nhìn thấy con học tập chăm chỉ cũng không đi gây chuyện nênviệc con và Tô Uyển Tâm chơi với nhau ba cũng không ngăn cản nhưng cònbây giờ thì sao? Con đã làm ra những chuyện quái quỷ gì vậy hả! Con đểcho cái mặt mo này của ba phải giấu đi chỗ nào? Không trách được mộtđoạn thời gian trước lão Lưu ở lầu dưới còn âm dương quái khí nói vớiba: "Lão Trần à, con gái nhà ông thật sự nổi tiếng nha!" Nếu không phảilà Trần Chí Cương nói cho ba biết thì ba còn không biết đã xảy ra chuyện gì ! Có phải con muốn mặt mũi của Trần gia mất hết rồi mới nhớ tớiphải nói với ba một tiếng hay không? Hả?"

Tôi nhìn ông, nóikhông ra lời, tôi còn có thể nói cái gì? Ba đã biết chuyện này, phản ứng của ông so với của tưởng tượng tôi đã hòa hoãn hơi nhiều lắm, vốntôi cho là ông sẽ hung hăng đánh tôi mấy bạt tai sau đó cũng sẽ khôngchịu nghe tôi giải thích , hiện tại ông đồng ý ngồi xuống nói chuyện với tôi thì tôi đã rất cảm kích rồi.

"Ba, chuyện lần này là do con không đúng, con hứa với ba về sau không bao giờ nữa đi tới những chỗ đó nữa,ba đừng tức giận có được không?"

Nghe tôi nói xong sắc mặt củaông dễ nhìn một chút, ông nói: "Chuyện này ba có thể bỏ qua, đã qua rồithì cứ cho nó qua đi nhưng mà chuyện của con và tên tàn phế kia ba lạinói với con một lần nữa, ba sẽ không đồng ý! Thừa dịp hai tháng này tốtnhất con nên cẩn thận suy nghĩ một chút, tính khí của con và mẹ conthật sự là giống nhau như đúc, bướng bỉnh muốn chết, rõ ràng vừa nhìnqua là người hiểu chuyện nhưng cuối cùng lại không xoay chuyển được ."

"Con sẽ không chia tay với anh ấy." Tôi nhìn ông: "Ngoại trừ anh ấy khôngcó tay thì tất cả mọi chuyện đều không thua kém so với ngườikhác, những chuyện mà người kiện toàn làm được thì anh ấy cũng có thểlàm thậm chí còn làm tốt hơn nữa. Ba, con và anh ấy cũng đã quen nhaumột năm rưỡi rồi, con vô cùng hiểu rõ anh ấy, con tuyệt đối không phảilà kích động, không phải đồng tình, không phải hành động theo cảm tình,con chính là thương anh ấy. . . "

"Con thì biết cái gì!" Ông đứng lên, tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Các con là mấy đứa con nít đọc sách nhiều nên đầu óc cũng trở nên mụ mẫm rồi! Con thương nó?Con thương nó cái gì? Tình yêu là cái gì? Tình yêu có thể làm cơm ăn sao? Đến haicánh tay nó cũng không có thì về sau tốt nghiệp làm sao tìm được côngviệc? Nó lấy cái gì để nuôi gia đình đây? Con và nó muốn ra ngoài làmtrò cười cho bao nhiêu người hả? Con không cảm thấy mất mặt nhưng mà bathấy! Trần Nguyên Kỳ này tân tân khổ khổ mới nuôi lớn được một đứa con gái vậy mà phải tặng cho một người tàn phế? Con đi hỏi một chút xem mẹcon ở dưới đó có đồng ý hay không!"

"Mẹ nhất định sẽ hiểu! Banđầu lúc mẹ gả cho ba thì không phải ông ngoại và bà ngoại cũng khôngđồng ý đó sao? Còn không phải là do mẹ khăng khăng nhất định phải gả!Ba đều quên rồi sao?" Trong lúc cùng ông nói lý lẽ thì nước mắt của tôi đã sớm rơi như mưa, năm đó mẹ quyết định gả cho người nghèo rớt mồngtơi như ba thì cả nhà ông ngoại đều phản đối, cho là ba trừ tướng mạocó khá hơn một chút nhưng những cái khác chính là cái nào cũng khôngđược, những việc này mãi cho đến khi tôi trưởng thành mới nghe bà ngoạivà dì nhỏ nói đến.

"Nó có thể so với ba sao?" Ba trợn to mắt chỉ vàochính mình: "Ba không có bản lãnh! Ba không có học thức! Nhưng dầu gìlão tử cũng có tay có chân tứ chi kiện toàn, cùng mẹ con đi ngoài sẽkhông để cho bà mất thể diện! Còn cái người tàn phế kia thì sao đây?Chẳng lẽ muốn lão tử giới thiệu cho hàng xóm láng giềng biết: "Cái người không có cánh tay này chính là bạn trai Trần Kết nhà chúng tôi sao?Trần Kết ơi Trần Kết! Con thật sự là bị ma nhập rồi! Con thật sự muốnchọc ba tức chết hả? Có phải con muốn làm cho ba tức chết mới cam tâmkhông hả?"

"Ba! Anh ấy không phải là người tàn phế! Anh ấy thật sự không phải là người tàn phế!" Tôi khóc đến khàn cả giọng: "Ba khôngthể nói anh ấy là tàn phế! Chuyện này không công bằng! Con ở cùng vớianh ấy cũng chưa bao giờ từng cảm thấy mất thể diện! Anh ấy thật sự làmột người rất tốt, rất tốt!"

Ông bị chọc tức, bắt bả vai của tôi nói: "Tàn phế chính là tàn phế, ba mặc kệ nó là người như thế nào, tómlại nó không có cánh tay, con cũng đừng nghĩ muốn ở chung với nó nữatrừ phi ngày nào đó cánh tay của nó dài ra sau đó con dẫn nó tới gặpba!"

Nói xong ông dùng sức đẩy làm tôi ngã ngồi ở trên giường,hai mắt tôi mơ hồ đẫm lệ nhìn thấy ông đóng sập cửa đi ra ngoài, ởtrong phòng lớn tiếng kêu: "Ba! Chuyện này không công bằng ---" Di e nda n le q uy d o n.

Tối hôm đó tôi lại mất ngủ một lần nữa, mơmơ màng màng ,liên tục bị cơn ác mộng đánh thức, tôi nằm lỳ ở trêngiường, chảy nước mắt nhắn tin cho Diệp Tư Viễn: Diệp Tư Viễn, em rấtnhớ anh.

Chỉ một lát sau anh liền nhắn lại: Tiểu Kết, lại gặp ác mộng hả?

Nhìn mấy chữ nho nhỏ trên màn hình điện thoại di động, tôi cười rộ lên: Làmsao anh biết được, anh thật sự giống như cái gì cũng biết ấy.

Anh nhắn tin lại: Em đó, đã ngồi xe lửa một ngày rồi, nên ngủ một giấcthật ngon, đừng suy nghĩ lung tung nữa nếu như thật sự không ngủ đượcthì gọi điện thoại cho anh, đừng nhắn tin nữa.

Tôi nhắn lại: Diệp Tư Viễn, em lại muốn nghe anh hát rồi.

Rất nhanh anh đã gọi điện thoại đến, trong không gian an tĩnh, tôi lạiđược nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh: "Bảo bối, muốn nghebài gì?"

Tôi cười, khóe mắt còn ngấn lệ: " Nói em nghe"

"Không phải là em nói mình nghe không hiểu sao?"

"Bây giờ nghe hiểu rồi."

"Được, nghe xong rồi ngoan ngoãn đi ngủ."

"Ừ."

Anh bắt đầu cất tiếng hát, có lẽ là bởi vì loa đặt ở vị trí không tốt chonên tiếng ca của anh lúc xa lúc gần, âm lượng lúc cao lúc thấp nhưng màtôi lại cảm thấy anh hát so Trương Học Hữu còn hay hơn nhiều :

"Thấy bóng lưng của em cả người như mất tự nhiên

Thấy gương mặt của em đôi tay bỗng run lên chẳng thể kiểm soát nổi

Nhìn nụ cười ấy khiến anh hạnh phúc bao ngày đêm

Cùng em trò chuyện dường như chẳng thể nói được lời nào

Cùng em chạm mặt thân nhiệt sẽ đột nhiên tăng lên

Kiếp này gặp em là điều đáng nhớ nhất đời anh

Nếu em bằng lòng ôm chặt vòng tay thêm chút nữa

Anh sẽ nguyện ý dùng mười năm cuộc đời này

Để đổi lấy mười ngày được bên em

Muốn nói em nghe em có ý nghĩa biết bao

Trong mỗi nhịp đập con tim này

Chẳng cách nào biết được, chẳng cách nào ngăn lại được

Em như dòng máu sâu thẳm trong sinh mệnh này

Muốn kể em nghe câu chuyện này của anh

Cho dù giây phút trái tim này không đập nữa

Nhưng ở trong tiềm thức

Yêu là sâu thẳm trong tim trọn đời chẳng đổi thay

Trong nháy mắt có thể trôi qua mấy chục năm

Sinh tử biệt ly chẳng thể nào tránh được

Chỉ còn tình yêu là chẳng thay đổi mà thôi…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.