Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 71: Chuyện thứ hai!



Diệp Tư Hòa đi vào phòng, lấy kính mát xuống. Hắn cúi đầu nhìn Diệp Tư Viễn trên đất một chút, ngẩng đầu nhìn A Trung một chút, lại nghiêng đầu lại nhìn tôi và Đường Duệ. Tầm mắt lạnh lùng tập trung ở trên người tôi thì hắn nhăn lại mày: "Đường Duệ, mày làm cái gì đấy? Nhanh cho cô ta một bộ quần áo để mặc vào đi!"

Đường Duệ ngẩn ra, nhìn áo chiffon hơi mờ ở trên đất, hắn đứng lên đi tới ban công, tùy tiện lấy T-shirt của Diệp Tư Viễn ném cho tôi.

Tôi lập tức mặc lên người, nhìn Diệp Tư Hòa. Không biết hắn đang giở trò quỷ gì, không hiểu bây giờ hắn và Đường Duệ là quan hệ gì.

Diệp Tư Hòa cầm lấy máy ảnh trên bàn ăn, mở ra nhìn một chút, lại ném lên trên bàn, hắn nói với Đường Duệ: "Sao mày lại kích động như vậy? Không phải tao đã nói với mày rồi sao, dựa vào những hình trên tay mày là đủ rồi! Tại sao mày muốn hành động theo cảm tính như vậy? Nhìn xem hiện tại mày gây ra chuyện gì?"

Đường Duệ quay đầu không nhìn hắn, Diệp Tư Hòa thở dài, đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tư Viễn, hắn vỗ lưng Diệp Tư Viễn, gọi anh: "Tư Viễn, Tư Viễn. Này, em không sao chứ?"

Thân thể Diệp Tư Viễn bỗng nhúc nhích, anh cố gắng nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Diệp Tư Hòa thì không có lên tiếng.

"Hai người làm gì nó rồi hả?" Diệp Tư Hòa ngẩng đầu hỏi A Trung.

"Chỉ là. . . . . . đá mấy đá, đánh mấy quyền." A Trung ngập ngừng nói, "Là hắn ra tay trước!"

"Phóng rắm! Nó không có tay, nó sẽ động thủ trước ư! Tao còn không biết nó sao! Con mẹ nó mày có còn là người hay không, ngay cả một người tàn tật cũng đánh!"

A Trung không lên tiếng nữa.

Diệp Tư Hòa đỡ bả vai Diệp Tư Viễn, giúp anh ngồi dậy. Sống lưng Diệp Tư Viễn dựa vào ở tường, anh nhẹ nhàng thở hổn hển, rốt cuộc tôi thấy rõ mặt của anh.

Sắc mặt của anh trắng bệch, bên trái trán một khối máu ứ đọng, đầu tóc rối bời, đôi môi không có chút huyết sắc nào. Anh giật giật bả vai, muốn đứng lên, bị Diệp Tư Hòa đè xuống.

Diệp Tư Viễn nhìn về phía tôi, trong ánh mắt của anh bao hàm rất nhiều thứ làm tôi khó thừa nhận. Có lẽ là nhìn thấy rốt cuộc tôi đã mặc quần áo vào, anh rõ ràng đã nở nụ cười, trong mắt lộ ra một tia thả lỏng.

Anh nhìn tôi một lúc lâu mới quay đầu đi nhìn Diệp Tư Hòa, lạnh lùng nói: "Sao anh ở chỗ này?"

Diệp Tư Hòa than thở: "Biết các em có thể có chút phiền toái, liền chạy tới."

"Làm sao anh biết?"

"Anh. . . . . ."

"Anh làm sao quen biết được hắn?" Diệp Tư Viễn nhất quyết không tha hỏi. "Hắn" này dĩ nhiên là chỉ Đường Duệ.

"Là Trần Kết đưa số điện thoại của Đường Duệ cho anh." Diệp Tư Hòa đứng lên, ngồi vào trên ghế, "Nếu như không phải là anh liên lạc với hắn, anh còn không biết trên tay hắn còn có hình chụp khác."

Diệp Tư Viễn quay đầu đi, hừ một tiếng. Anh chau mày, hiển nhiên trên người có chỗ bị thương.

"Trước đó vài ngày anh đã nói với em rồi, em có thể sẽ gặp phiền toái, chỉ cần em giúp anh tới chỗ mẹ em nói chuyện thì chuyện gì cũng sẽ không có. Anh nói Diệp Tư Viễn, tại sao em không chịu tin tưởng anh? Tại sao em cũng không tin người mẹ thân yêu của em sẽ làm ra những chuyện ghê tởm kia chứ?"

"Mẹ tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy." Diệp Tư Viễn bình tĩnh trả lời hắn, "Anh đừng vu oan cho bà, không nên ngậm máu phun người."

"Anh vu oan cho bà? Anh ngậm máu phun người?" Diệp Tư Hòa cười nhạo một tiếng, "Tư Viễn, không phải anh muốn tìm em tranh luận, hai mươi mấy năm nay, trừ sự kiện kia, anh có tìm em làm phiền lúc nào chưa? Mẹ em làm mấy chuyện này với anh, mỗi một chuyện anh đều ghi tạc trong lòng, muốn bà ấy nên có đầu óc một chút. Anh đã 27 rồi, bà ấy còn không bỏ qua cho anh, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao!"

"Tôi nói với anh một lần nữa, mẹ tôi sẽ không làm chuyện như vậy." Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Tư Hòa, nói từng câu từng chữ.

"Ok!" Diệp Tư Hòa vung tay lên, hắn nghiêng đầu nhìn Đường Duệ một chút, đột nhiên chỉ vào Đường Duệ hỏi Diệp Tư Viễn, "Vậy mẹ em có nói cho em biết không, người này bị khai trừ là do bà ấy làm?"

"Không phải bà ấy làm." Diệp Tư Viễn cau mày, "Tôi có thể bảo đảm."

"Haizz...! Không phải bà ấy làm, chẳng lẽ là anh làm?" Diệp Tư Hòa cười lên, "Mẹ em chính là một người như vậy. Diệp Tư Viễn, bà ấy sẽ làm một vài chuyện mà không nói cho em biết, bà ấy chính là muốn ép người không có đường lui mới cam tâm. Bà ấy vẫn hận anh hại em mất cánh tay, nhưng em muốn anh làm thế nào? Có phải muốn anh dùng mạng bồi thường cho bà ấy thì bà ấy mới có thể hài lòng đúng không?"

"Diệp Tư Hòa!" Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, "Chuyện trước đây trong lòng của anh rõ ràng nhất, đến tột cùng là anh cố ý hay là vô tâm, trong lòng anh và tôi đều hiểu! Đừng cho là khi đó tôi còn nhỏ tuổi nên cái gì cũng không hiểu! Anh đánh bàn tính cũng chỉ có A Miễn và Tư Dĩnh không biết thôi, A Lý và tôi đều rất rõ ràng!"

"Em đừng mẹ nó nói hưu nói vượn! Đó là một chuyện ngoài ý muốn!" Diệp Tư Hòa "Xoạt" một tiếng đứng lên, đi qua lại trước mặt Diệp Tư Viễn, "Anh cố ý muốn hại em? Vì sao anh lại muốn hại em? Anh là loại người như vậy ư? Mẹ em mới đúng là loại tiểu nhân âm hiểm sau lưng!"

"Không cho anh nói mẹ tôi như thế!" Diệp Tư Viễn giùng giằng muốn đứng lên, A Trung đứng ở bên cạnh anh, đạp một cước lên bả vai anh. Anh lại ngã ngồi trên mặt đất, bả vai co lại, thân thể cúi xuống, cắn răng "Ưmh" một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

Tôi một mực nghe bọn hắn nói chuyện, nghe đến kinh hồn bạt vía, cũng không dám lên tiếng.

Nghe được Diệp Tư Hòa nói trước đó vài ngày hắn từng tìm Diệp Tư Viễn, tôi đoán ngày đó tâm tình Diệp Tư Viễn rất không tốt cũng bởi vì chuyện này. Đúng lúc thời gian không sai biệt lắm, Đường Duệ cũng tìm tôi. Trong lòng tôi cảm thấy an ủi, Diệp Tư Viễn và tôi đều cự tuyệt bọn họ, loại tà ác này không thể nuông chiều, nhượng bộ sẽ chỉ làm bọn họ lớn lối hơn. Tôi may mắn Diệp Tư Viễn không có gạt tôi đồng ý cái gì với Diệp Tư Hòa, đây là anh tin tưởng tôi, cũng là anh tin tưởng chính mình. Anh nhất định giống như tôi, cảm thấy những thứ không chịu nổi này chắc chắn sẽ không đả kích được chúng tôi một phân một hào nào.

Tôi hiểu rõ lúc này tuyệt không thể gây phiền phức thêm, rốt cuộc Diệp Tư Hòa tới đây có lợi hay có hại với chúng tôi thì bây giờ còn chưa biết được. Tôi không thể kích thích hắn, càng không thể kích thích Đường Duệ. Hơn nữa Diệp Tư Hòa là anh họ Diệp Tư Viễn, mặc kệ nói thế nào, hắn cũng sẽ không quá ác với chúng tôi đi!

Thế nhưng một lát sau, nghe âm thanh rên khổ sở của Diệp Tư Viễn, tôi nhẫn nhịn không được liền kêu lên: "Đừng đánh anh ấy!"

Diệp Tư Viễn lắc đầu óc của mình, ngẩng đầu nhìn tôi...tôi run rẩy hỏi: "Tư Viễn, anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"

Anh thở hổn hển một hồi, nói: "Anh không sao."

Anh lại ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Hòa nói: "Mười hai năm nay, có phải chính anh cũng đã tin đó là một chuyện ngoài ý muốn không?"

Diệp Tư Hòa ngẩn ra, tiếp theo liền lớn tiếng kêu lên: "Em có ý gì? Đó vốn chính là một chuyện ngoài ý muốn!"

"Vậy sao? Anh dám nói lúc anh để cho tôi leo lên tường đi nhặt trái cầu lông kia sẽ không có một chút suy nghĩ tôi sẽ bị điện giật ư?"

". . . . . . Không có!" Diệp Tư Hòa cắn răng trả lời anh.

"Trái cầu đó cách máy biến thế gần như vậy, còn chưa tới 20 centimét, bức tường cao kia lại như thế, anh một mực kiên trì muốn tôi đi nhặt cầu. Anh dám nói, anh chưa từng nghĩ hậu quả xấu nhất sao?"

"Không có! Không có, không có!" Diệp Tư Hòa nóng nảy, hắn đi tới bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn xuống anh từ trên cao, "Em là em họ của anh! Anh làm sao sẽ nghĩ như vậy?"

"Thật ra thì. . . . . . đã nhiều năm như vậy, tôi cũng đã quen cuộc sống này rồi. Không tiện là khẳng định, bị người nhìn cũng là khẳng định, chuyện làm người ta lúng túng cũng thường xảy ra, nhưng mà tôi lại thật không suy nghĩ đến nó nhiều rồi.

Diệp Tư Hòa, anh biết không? Mỗi lần gặp phải anh...anh đều sẽ giả mù sa mưa mà nói những lời đó với tôi, thoạt nhìn giống như là đặc biệt chăm sóc tôi, thật ra thì tôi thật sự không cần. Tôi đã sống không khác người bình thường lắm rồi, anh thấy được, tôi quen bạn gái, cũng tính toán xuất ngoại du học, tương lai của tôi rất tươi đẹp. Tôi lại không hiểu, tại sao anh muốn lần lượt rắc muối lên vết thương của tôi chứ?

Anh luôn luôn khẳng định anh không thuận lợi là do mẹ tôi làm, anh có chứng cớ không? Hừ. . . . . . Thật ra thì dù bà ấy làm thì như thế nào? Ai có thể hiểu được tâm tình của bà, anh cũng biết tính cách của bà ấy, bà là một người mạnh mẽ, con trai duy nhất của mình luôn được người khen ngợi, nuôi đến mười một tuổi lại bị người hại thành không có tay, mang theo đi ra ngoài, người quay đầu nhìn là 100%. Anh cảm thấy bà ấy làm sao gắng gượng qua? Tôi lại làm sao gắng gượng qua? Anh biết không có tay là cảm giác gì sao? Anh biết một vật để trước mặt anh, muốn đi lấy lại không cầm được là cảm giác gì sao? Anh biết miệng khát khô, nhìn một chén nước lại không thể uống là cảm giác gì sao? Anh biết dùng chân làm việc đến chuột rút là cảm giác gì sao? Đừng nói mẹ tôi không làm chuyện như vậy, coi như bà ấy thật sự làm thì tôi cũng không cảm thấy bà ấy có lỗi gì! Nếu anh cảm thấy oan thì tự đi nói với bà ấy đi. Anh đừng đi tìm ba tôi, đừng đi tìm ông, đừng đi tìm dì nhỏ, đừng tìm tôi, càng đừng đi tìm Tiểu Kết! Anh trực tiếp đi tìm mẹ tôi đi!!

Mẹ tôi đã đợi anh nói xin lỗi mười hai năm, nhưng anh có nói với bà sao? Đúng rồi, loại xin lỗi đó của anh không tính là nói xin lỗi, đó là anh diễn trò! Chúng tôi ai cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi cần chính là anh thật tâm thật ý nói xin lỗi, nhưng cho tới bây giờ anh đều chưa từng làm."

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu, dùng giọng nói bình tĩnh nói thật lâu. Tôi nghe đến ngẩn ra, Diệp Tư Hòa đứng ở nơi đó cũng là một vẻ mặt đờ đẫn, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Thật tâm thật ý nói xin lỗi?"

"Đúng" Diệp Tư Viễn cũng cười, mắt theo dõi hắn, vẻ mặt rất trầm tĩnh, "Anh từng có sao?"

"Có phải anh nói xin lỗi, mẹ em sẽ bỏ qua cho anh không? Anh chỉ muốn một câu nói của em."

"Tôi không biết, bởi vì tôi hoàn toàn không tin tưởng những việc kia là mẹ tôi làm."

"Diệp Tư Viễn, mày chơi tao đúng không?!" Diệp Tư Hòa đột nhiên níu lấy tóc Diệp Tư Viễn, kéo chúng lên khiến cho anh buộc phải ngước mặt lên, "Mày đừng quên, hiện tại mày và bảo bối Trần Kết của mày đang ở trong tay tao, sống chết của chúng mày chỉ dựa vào một câu nói của tao. Yêu cầu của tao rất đơn giản, yêu cầu của Đường Duệ cũng rất đơn giản, chỉ cần mày đồng ý với chúng tao, hai người chúng mày sẽ không có việc gì."

"Anh đang uy hiếp tôi?" Diệp Tư Viễn tiếp tục cười, "Diệp Tư Hòa, tôi thề với anh, chỉ cần hôm nay tôi không chết, đời này tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Mặc kệ trước kia mẹ tôi đã làm gì anh, tôi có thể nói cho anh biết, từ nay về sau, quan hệ anh em của chúng ta không còn, tôi sẽ tiễn anh và Đường Duệ xuống địa ngục."

"Mày! Mày không sợ Tiểu Kết gặp chuyện không may sao?"

"Tôi sợ, vô cùng sợ, nhưng mà tôi lại tin tưởng Tiểu Kết. Tôi tin tưởng tình cảm của tôi và cô ấy, tôi tin tưởng tà không thể thắng chính, tôi tin tưởng các người đều sẽ có báo ứng!"

"Bốp!" Thanh âm bàn tay tát mạnh lên gò má, Diệp Tư Hòa giơ lên tay, vẻ mặt giận dữ.

Diệp Tư Viễn bị đánh ngã trên mặt đất, anh lung lay thân thể thật lâu mới ngồi dậy, Diệp Tư Hòa lại một phen kéo tóc của anh. Anh cười hai tiếng, nói: "Tốt, Diệp Tư Viễn, mày rất được! Vậy mày cẩn thận nghe tao nói."

Tôi nhìn thấy khóe miệng Diệp Tư Viễn chảy máu, chất lỏng đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, biết một cái tát kia là Diệp Tư Hòa thật sự rất dùng sức.

Tôi trầm ngâm nghe Diệp Tư Hòa nói tiếp, "Đúng, mày nghĩ không sai. Tao biết rõ cầu cách máy biến thế rất gần, tao cũng biết rõ người đụng máy biến thế sẽ chạm điện, có lẽ sẽ bị cắt chân tay, bởi vì tao từng thấy được chuyện đó rồi. Tao biết rõ mày leo lên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà tao lại vẫn để cho mày leo, mày biết tại sao không? Diệp Tư Viễn."

". . ."

Chúng tôi không có lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.

Diệp Tư Viễn vẫn lẳng lặng nhìn Diệp Tư Hòa, trong mắt không có tức giận, cũng không có đau thương, không có kinh hoảng, cũng không có thấp thỏm. Chỉ có an tĩnh, an tĩnh giống như một hồ nước.

"Bởi vì -- tao rất chán ghét mày, vô cùng chán ghét mày. Diệp Tư Viễn, tao ghét thấu vẻ mặt giả vờ thuần khiết của mày, ghét thấu bộ dáng khoe mẽ của mày ở trước mặt người lớn, ghét thấu mày luôn diễn tài nghệ trước mặt bà con chú bác trong lúc gia đình tụ hội, ghét thấu mày đưa giấy khen cho ông nội xem, ghét thấu vẻ mặt đắc ý của mẹ mày, ghét thấu ánh mắt khinh thường khi mẹ mày nhìn mẹ tao, ghét thấu mày động một chút là há mồm nói tiếng anh, ghét thấu mày luôn được đám nữ sinh bạn của tao thích mà mày còn cảm thấy phiền! Diệp Tư Viễn, mày biết không? Tao rất chán ghét mày, tao hận không thể làm mày biến mất trước mắt tao, nếu như trên thế giới không có mày thì thật là tốt biết bao! Cho nên, không sai, tao là cố ý, tao chính là cố ý bảo mày đi trèo tường, tao ký thác hy vọng vào một phần vạn xác suất này, có lẽ ông trời có mắt liền đem mày đi, như vậy thì thật tốt."

Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Diệp Tư Hòa hắn đang nói gì? Hắn đang nói gì!!

Lúc đó hắn chỉ là một đứa bé mười lăm tuổi thôi! Tại sao hắn có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy? Diệp Tư Viễn là em trai họ có quan hệ máu mủ với hắn, hắn lại. . . lại muốn anh chết? Hắn là ma quỷ sao? Tôi đột nhiên cảm thấy Đường Duệ tà ác vẫn không sánh kịp Diệp Tư Hòa. Tôi cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp, nhìn chằm chặp mặt Diệp Tư Viễn. Anh vẫn bình tĩnh như trước, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Nhưng lòng của tôi lại đau rất lợi hại, tôi tin tưởng, Diệp Tư Viễn cũng là lần đầu tiên chính tai nghe được Diệp Tư Hòa nói điều này. Suy đoán nhiều năm qua của anh rốt cuộc biến thành sự thật, thế nhưng sự thật này lại đả kích người như vậy!

"Anh nói xong rồi?" Diệp Tư Viễn cười khẽ.

"Nếu không? Mày còn muốn nghe cái gì?" Diệp Tư Hòa buông tóc Diệp Tư Viễn ra, "Muốn nghe tao nói xin lỗi sao? Diệp Tư Viễn, tao sẽ làm như mong muốn của mày." Hắn dừng một chút, đột nhiên nghiêm túc nói, "Thật xin lỗi. Tư Viễn, chuyện mười hai năm trước là tao cố ý, tao không ngờ tất cả thật xảy ra, tao không ngờ sẽ mang đến cho mày tàn tật cả đời. Tư Viễn, mày sẽ tha thứ cho tao chứ?"

"Vốn tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng hôm nay bởi vì Tiểu Kết, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh."

Diệp Tư Hòa ngửa đầu cười lớn, cười đến có chút thê lương: "Tao biết ngay. Chỉ là, Diệp Tư Viễn, đã quá trễ rồi." Hắn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Diệp Tư Viễn, "Mười hai năm trước, tao có thể làm mày mất cánh tay, hiện tại tao cũng có thể khiến Diệp Tư Viêm mất tay, mất chân, thậm chí mất mạng. Chính mày suy nghĩ thật kỹ đi, có một số việc sau khi nghĩ thông suốt thì đã trôi qua rồi, không nghĩ ra. . . . . . mày sẽ rối rắm cả đời, hối hận cả đời."

"Không, người rối rắm cả đời, hối hận cả đời là anh. Tôi bình bình thản thản, khổ nạn cũng đã qua, anh nói những thứ này cũng sẽ không uy hiếp được tôi nữa. Anh có thể nói như vậy, tôi tin tưởng, mỗi buổi tối. . . . . . anh nhất định đều ngủ không yên đúng không?"

Diệp Tư Hòa đột nhiên đứng lên, giơ chân hung hăng đá bả vai của Diệp Tư Viễn, lập tức lại đạp anh ngã xuống đất.

"Tư Viễn!!" Tôi không khỏi kêu lên.

Diệp Tư Hòa vỗ tay một cái, cầm kính mát trên bàn đeo lên trên mặt, hắn nghiêng đầu nói với Đường Duệ: "Tao đi, mày muốn làm cái gì thì làm đi."

Đường Duệ gấp gáp nói: "Diệp Tư Hòa! Mày đã nói mày sẽ giúp tao đấy!"

Diệp Tư Hòa chỉ vào người của tôi và Diệp Tư Viễn nói: "Mày đã như vậy, tao còn phải giúp mày cái gì? Chủ ý của mày không tệ, đoán chừng có thể thành, người này chỉ là mạnh miệng mà thôi, mày không cần sợ hắn."

"Diệp Tư Hòa!"

"Đường Duệ, bắt đầu từ bây giờ tao không có quan hệ gì với mày. Mày không làm việc theo kế hoạch của tao, chúng ta cũng không còn gì để nói. Hẹn gặp lại."

Hắn xoay người ra khỏi cửa chính, không tiếp tục nhìn chúng tôi lần nào.

Tôi núp ở trong góc ghế sa lon, nhìn mặt của Đường Duệ càng ngày càng trở nên tuyệt vọng, càng ngày càng vặn vẹo. Tôi len lén di chuyển dọc theo ghế sa lon, muốn chạy,nhưng biên độ thân thể di chuyển hơi lớn một chút liền bị Đường Duệ bắt được.

Hắn điên cuồng rống to: "A Trung! Bật máy ảnh lên! Bật lên!"

A Trung vội vàng bật máy ảnh lên, đi đến bên cạnh chúng tôi. Đường Duệ lập tức nhào tới trên người tôi, bắt đầu kéo áo T - shirt của tôi lên.

Tôi quát to, hắn một tay nắm hai cổ tay tôi, một tay khác liền kéo T - shirt của tôi lên trên.

Trong ánh mắt của hắn bốc lửa, lỗ mũi phun khí thô, đột nhiên tôi phát hiện, tình huống bây giờ đã không phải là chụp hình đơn giản như vậy.

"Anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh không phải là muốn chụp hình sao? Tự tôi cởi quần áo cho anh chụp! Anh buông tôi ra! Đừng đụng tôi!!"

"Chụp hình? Đã quá trễ rồi." Tầm mắt Đường Duệ giống như ma quỷ, "Đã đến mức này, không bằng cho thêm chút kích thích đi!"

Tôi thật luống cuống, tôi hiểu rõ thân thể của hắn đã nổi phản ứng rồi, hắn đã hoàn toàn điên cuồng, tôi nhẫn nhịn không ngừng quát lên: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Cứu em! Diệp Tư Viễn! Cứu em ------"

Khóe mắt tôi thấy Diệp Tư Viễn chẳng biết bò dậy từ dưới đất vào lúc nào, anh lảo đảo xông về phía chúng tôi, còn chưa tới gần liền bị A Trung ngăn lại, tiếp đó lại là một quyền, anh ngã xuống đất.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn vặn vẹo ở trên đất, giùng giằng muốn bò dậy, rồi lại bị A Trung hung hăng đá hai cái. Tôi khóc, khóc đến rất lợi hại, rất lợi hại, vừa vật lộn với Đường Duệ, vừa kêu với Diệp Tư Viễn: "Tư Viễn! Tư Viễn! Anh đừng động, bọn chúng sẽ đánh chết anh đấy! Anh đừng động!"

Thân thể anh vẫn nằm trên mặt đất như cũ, ngưỡng mặt lên khàn giọng kêu về phía chúng tôi: "Tiểu Kết! Tiểu Kết! Đường Duệ mày dừng tay! Mày dừng tay! Không được đụng đến cô ấy!! Không được đụng đến cô ấy! Có gan mày cứ nhằm vào tao! Nhằm vào tao!! Đừng đụng đến cô ấy!! Đừng --- ----"

Đường Duệ giống như không nghe thấy, T - shirt của tôi đã bị vén lên tới cổ, tay hắn vuốt ve bộ ngực của tôi, nói với A Trung: "Chụp đi! Chụp đi!"

A Trung hưng phấn không thôi, một chân giẫm ở trên người Diệp Tư Viễn, cầm máy ảnh trong tay cười đến rất dâm đãng: "Anh Đường! Anh sướng rồi! Anh làm xong nhớ để cho tôi một phần!"

Đường Duệ bỏ qua áo của tôi, bởi vì tôi gắt gao níu lấy T - shirt không thả. Hắn bắt đầu mở quần jean của tôi, sau khi tôi cảm giác quần bị mở ra, lập tức liền kéo xuống, quần lót cũng bị kéo ra một chút, tôi khóc đến khàn cả giọng, tay muốn bảo vệ phía dưới, lại bị hắn ngăn lại.

Đường Duệ mở nút cài quần jean của hắn, kéo khóa quần ra, lột quần lót xuống. Hắn nắm hạ thể đã cứng rắn của mình cọ lên trên bụng của tôi, trong lòng tôi dời sông lấp biển, cực kỳ ghê tởm, lại bởi vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy.

Diệp Tư Viễn có thể nhìn thấy một màn này, anh hoàn toàn nhìn thấy, tôi rất tuyệt vọng. Nếu như ở trước mặt của anh bị Đường Duệ làm bẩn, thậm chí còn có A Trung bên cạnh, tôi không dám tưởng tượng tương lai của chúng tôi sẽ trở nên như thế nào?

Hoàn toàn không có con mẹ nó tương lai!

Tôi đột nhiên ngừng giãy giụa, hơi nghênh đón, Đường Duệ sững sờ, dừng động tác lại.

Ánh mắt của tôi nhìn hắn nhu tình như nước, khóe miệng cười một tiếng, tôi gọi hắn là: "Tư Viễn. . . . . . sao anh lại ở chỗ này?"

Hắn nhăn mày lại, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tôi tránh thoát khỏi đôi tay hắn, ôm cổ của hắn, nói: "Anh làm sao vậy? Tư Viễn, sao lại ngây ngốc thế?"

"Bảo bối. . . . . . Anh không sao cả, anh nghĩ muốn em thôi."

"Người ta chưa chuẩn bị xong nha, anh sờ đi. . . . . . phía dưới rất khô, làm như vậy rất đau."

"Là do vừa rồi em giãy dụa quá lợi hại."

Tôi cười một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Diệp Tư Viễn, nói: "Người kia là ai?"

"Không biết, tên ăn xin."

"Ha ha ha ha ha. . . . . . Tên ăn xin, Tư Viễn, anh thật hài hước."

"Đừng nói nhảm, chúng ta tiếp tục."

"Tư Viễn. . . . . . Em muốn đi tiểu một chút."

"Hả?"

"Không nhịn nổi."

"Được, anh đi với em."

Tôi đứng lên, đi tới toilet. Đường Duệ vẫn đi theo tôi...tôi ngồi tiểu ở trên bồn cầu tự động, một chút cũng không kiêng dè, cười với hắn.

Sau đó tôi lau thân thể, xả nước, đứng dậy kéo quần jean lên. Tôi chỉnh sửa quần áo một chút, đi qua kéo cánh tay của hắn cười ngọt ngào: "Tư Viễn, em rất nhớ anh."

"Bảo bối, anh cũng nhớ em, muốn ăn em."

"Vậy thì ăn nha, còn chờ cái gì nữa."

Tôi lôi kéo hắn đi vào phòng khách, đi ngang qua bên cạnh Diệp Tư Viễn thì đột nhiên tôi ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai anh nhanh chóng nhẹ giọng nói một câu:

"Chuyện thứ hai em muốn anh đồng ý với em chính là -- tiếp tục sống."

Trong mắt Diệp Tư Viễn xẹt qua một tia sáng, trong nháy mắt biến thành tuyệt vọng, anh di chuyển thân thể một chút, cắn gấu quần của tôi.

Tôi nở nụ cười, chân vừa động liền tránh khỏi miệng của anh, đứng lên nhấc chân liền chạy tới sân phơi.

Tôi nghe thấy Diệp Tư Viễn kêu: "Tiểu Kết!! Đừng!!"

Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt.

Đây là tôi đánh cuộc với mình.

Đây là nhà của tôi và Diệp Tư Viễn, tôi ở nơi này đã một năm. Mỗi một góc trong nhà, tôi đều rõ như lòng bàn tay.

Tôi dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt tới sân phơi, nhanh chóng dời cửa sổ thủy tinh chưa bao giờ khóa, đạp lên cạnh đường chạy của cửa sổ. Trong nháy mắt, tôi đã nhảy qua bệ cửa sổ.

Từ sau lưng truyền đến tiếng la tê tâm liệt phế của Diệp Tư Viễn: "Ngăn cô ấy lại!! Ngăn cô ấy lại!! Ngăn cô ấy lại --- ----"

Tôi không quay đầu nhìn lần nào, bởi vì sợ bị Đường Duệ tóm lại, trên thực tế tôi đã nghe được tiếng bước chân vọt tới phía sau tôi.

Đối mặt với bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ, đám mây trắng nõn, gió khẽ động, bầy chim thỉnh thoảng lướt qua. . . . .

Tôi nhắm mắt lại, nhảy xuống từ lầu sáu.

Tôi nghĩ -- tôi rốt cuộc tự do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.