Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 96: Ngoại truyện 2: Không đề phòng (phần 2)



Nghỉ đông kết thúc, chú Tào đưa tôi đến trường học, mẹ muốn đi với tôi, tôi từ chối khéo.

Tôi đã là năm thứ hai đại học, mặc dù cuộc sống trường học không thuận tiện bằng ở nhà, nhưng tôi tin tưởng mình có thể tự chiếu cố bản thân.

Trở lại phòng ngủ đã là buổi trưa, Nhất Phong và Khiếu Hải cũng đã ở đây. Nhìn thấy tôi, bọn họ cũng thật vui mừng. Tôi rất may mắn mình gặp được bạn cũng phòng tốt. Trong một năm rưỡi ở chung, có rất nhiều chuyện tôi đều cần hổ trợ của bọn họ, tỷ như mua cơm ở căn tin, che dù vào trời mưa, lúc học bài chuyên ngành giúp tôi cầm một ít dụng cụ vẽ tranh, còn có một chút chuyện nhỏ linh tinh khác.

Chuyện có thể tự mình làm được, tôi đều làm hết sức. Nhưng tôi hiểu, thân thể của tôi không giống với bọn họ. Có một số việc, cả đời tôi đều làm không được, không làm được chính là không làm được. Mẹ nói không sai, lúc cần thiết vẫn phải tìm người hỗ trợ, đây không phải là vấn đề tôn nghiêm, mà là cuộc sống của tôi nhất định phải trải qua tất cả.

Chú Tào nói lên giúp tôi sửa sang lại hành lý, tôi nói tự mình có thể, sau đó tôi gọi Nhất Phong và Khiếu Hải, chú Tào cùng đi tiệm cơm nhỏ gần phòng ngủ nam sinh ăn cơm trưa. Chú Tào và bọn họ cũng rất quen rồi, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi áo tôi vang lên âm tin nhắn.

Cằm tôi chỉ hướng cái ghế trống bên cạnh, nói với Nhất Phong: "Nhất Phong, giúp tớ lấy điện thoại di động để lên trên này. Cám ơn."

Hắn làm theo, nói: "Tin nhắn mà thôi, ăn cơm trước đi, gấp như vậy làm gì?"

Tôi cười cười, để đũa xuống xoay người, chân phải đặt trên mặt ghế, ngón chân ấn phím, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên là Trần Kết gởi tin nhắn tới: Diệp Tư Viễn, mười giờ hơn tối nay xe lửa của em sẽ về tới thành phố H!

Phía sau còn tăng thêm một khuôn mặt tươi cười:

Tôi nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của cô, không tự chủ nở nụ cười, tôi trả lời: Anh đã tới trường học, đang dùng cơm, em nằm giường sao?

Cô lập tức trả lời: Không phải, vẫn là ghế ngồi cứng, vậy anh ăn cơm trước đi, em nên sửa sang lại hành lý, buổi chiều lại nói chuyện với anh.

Tôi trả lời cô: Được, buổi tối nhớ chú ý an toàn.

Tắt tin nhắn, tôi bắt đầu lo lắng. Cô gái này, thật là không thương tiếc thân thể của mình chút nào. Tôi không có ngồi qua xe lửa đường dài, đến giường nằm cũng chưa từng ngồi. Tôi không cách nào tưởng tượng được ngồi ghế cứng 28 tiếng là như thế nào, nhưng cô lại đã ngồi rất nhiều lần. Tôi thở dài, lần nữa đặt chân trở về mặt bàn, kẹp đũa lên, sau khi ăn hai miếng, tôi cảm thấy ba người khác thật yên lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ đều đang nhìn tôi, trên mặt còn mang theo một tia trêu chọc.

Nhất Phong cười nói: "Tư Viễn, gởi nhắn tin với ai đấy? Vui thành như vậy."

Tôi cảm thấy được trên mặt có chút nóng, nói: "Không có, một bạn học."

Khiếu Hải nói: "Trước kia không thấy cậu thích gởi nhắn tin, còn vừa gửi vừa cười, tuyệt đối có vấn đề!"

Nhất Phong hỏi chú Tào: "Chú Tào, có phải trong kỳ nghỉ đông Tư Viễn nói chuyện với bạn gái không?"

Chú Tào ngó ngó tôi, cười ha ha vài tiếng, nói: "Chú không rõ lắm, chính các cháu hỏi nó đi."

Khiếu Hải cười ha ha, nói: "Tớ biết rồi, tớ biết rồi, nhất định là Trần Kết! Có đúng hay không?"

"Nói cái gì đó!" Tôi cúi đầu, lại bới cơm lên, ăn vào trong miệng cũng không biết là tư vị gì.

Nhất Phong gắp chút món ăn vào trong chén tôi, nói: "Được rồi, không chọc cậu nữa. Cậu cũng đừng không ăn thức ăn mà chỉ ăn cơm không nha."

"Cám ơn."

Mọi người lại ăn cơm, Khiếu Hải đột nhiên lại phát ra một tiếng cảm thán: "Tư Viễn, Trần Kết là cô gái vô cùng tốt. Tớ nhìn người không sai đâu, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Buổi chiều, tôi ở trong phòng ngủ sửa sang lại hành lý, thay ga giường sạch sẽ, mặc bộ bao gối, chỉ là lúc bọc cái mền thì tương đối phiền toái. Tôi ngồi ở trên giường, hai cái chân đang kẹp cạnh góc mền, từ từ bọc từng góc cái mền, sau khi xong, tôi kêu Nhất Phong giúp tôi cùng nhau vẫy xuống, sau khi vẫy bốn góc, tôi kéo khóa kéo, gấp chăn lại.

Sau đó tôi xếp quần áo, bởi vì gần như tháng nào tôi cũng sẽ về nhà, cho nên quần áo trong trường học cũng không nhiều, đều là chút đồ theo mùa. Tôi cầm quần áo và móc áo ném lên trên giường, móc xong quần áo, sau đó dùng miệng cắn móc, treo từng món đến trong tủ treo quần áo, xếp quần áo liền phiền toái Nhất Phong giúp tôi đặt xuống tầng dưới của tủ treo quần áo.

Sau khi làm xong, lau bàn và ghế của mình, lấy Laptop ra kết nối với dây mạng. Hướng về phía màn ảnh, tôi có chút mê mang, không biết nên làm gì, dứt khoát ngồi trở lại trên giường mở điện thoại di động ra.

Tôi gửi tin nhắn cho Trần Kết: Xuất phát lúc mấy giờ?

Cô không có trả lời tôi...tôi chờ có chút nhàm chán, lại ngồi trở về trước máy vi tính, tra được số chuyến xe cô muốn đi, tôi đếm tên tỉnh và trạm dừng dọc theo đường đi, phát hiện cô gần như là xuyên qua gần phân nửa Trung Quốc mới có thể tới đây. Cuối cùng, tầm mắt của tôi dừng ở trên thời gian xe đến trạm.

Rạng sáng hai giờ rưỡi. Tôi cau mày nghĩ, sau khi cô đến, trường học sớm qua giờ đóng cổng rồi, cô có thể đi đâu đây? Chẳng lẽ muốn ở trạm xe lửa đợi đến trời sáng sao?

Mãi cho đến gần hơn năm giờ tối, Trần Kết mới trả lời tin nhắn của tôi: Thật xin lỗi, em mới vừa đi siêu thị mua đồ, không mang điện thoại di động, em ăn cơm ở nhà Uyển Tâm trước, buổi tối đi cùng chị ấy.

Tôi nói: Em mang nhiều đồ ăn đồ uống một chút, quần áo cũng mặc nhiều một chút, đoàn xe mùa xuân rất dễ trễ giờ.

Cô trả lời: Biết rồi! Anh đừng lo lắng ~ em chính là hiệp khách xe lửa kinh nghiệm phong phú!

Tôi cười, hiệp khách xe lửa liều lĩnh, không bao lâu nữa, tôi liền có thể nhìn thấy em.

Cô giống như là cảm ứng tâm điện với tôi, lại gửi tới một tin nhắn: Diệp Tư Viễn, em lập tức có thể nhìn thấy anh, thật vui vẻ! Anh biết không? Em nhớ anh muốn chết rồi ~

Phía sau còn đi theo một vẻ mặt khóc thầm: T_T

Tôi rất muốn nói với cô, tôi cũng nhớ cô, tôi cũng muốn gặp cô.

Nhưng suy tính hồi lâu, tôi vẫn chỉ đáp lại một chữ: À.

Cô không tiếp tục trả lời.

Ăn xong cơm tối, tôi ngồi ở trên giường đọc sách, là Jack? Hoắc Cát viết một quyển sách 《 lực lượng thói quen 》bán rất chạy. Tôi tùy ý lật trang sách, cảm giác tinh thần mình không thể tập trung, tầm mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn chăm chú điện thoại di động ở bên chăn.

Nhất Phong và Khiếu Hải đang xem phim điện ảnh, phim của Hollywood, hiệu quả âm hưởng rất tốt, cả phòng ngủ đều là âm thanh "Bang bang bốp bốp" trong phim.

Tôi nói: "Các cậu có cần đi vệ sinh không? Tớ muốn tắm rửa trước."

Hai người bọn họ đều không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, Nhất Phong trả lời: "Cậu dùng đi, tụi tớ chưa cần."

Tôi gật đầu một cái, sửa sang lại áo quần ngủ, cởi áo khoác, áo len và quần dài xuống, liền đi vào toilet.

Toilet phòng ký túc rất nhỏ, với tôi mà nói cũng là không dễ dàng, nhưng tôi cũng đã quen. Trên cái thế giới này, người mất đi hai cánh tay không chỉ có một mình tôi, trước kia luyện tập ở trong đội bơi lội hai năm, tôi liền biết nhiều bé trai có tình huống tương tự tôi, chỉ là điều kiện gia đình của bọn họ không bằng tôi...tôi còn từng đi qua nhà của bọn họ chơi, nhìn thấy phòng ốc đơn sơ và trạng thái nghèo khó của bọn họ, tôi mới biết mình coi như là may mắn.

Từ đó về sau, tôi không hề bắt bẻ không như ý trong cuộc sống nữa, bọn họ có thể sinh hoạt ở điều kiện như vậy, tôi cũng có thể, đây chính là lý do vì sao tôi kiên trì muốn ở phòng ngủ.

Gia đình của tôi không thể che chở tôi cả đời, một ngày nào đó, tôi muốn dựa vào chính mình.

Trên tường của phòng vệ sinh ký túc có gắn thêm một chút thiết bị đặc biệt cho tôi, còn đóng đinh hoặc cao hoặc thấp, lưỡi câu kim loại hướng lên và xuống, bên bồn cầu cũng treo mấy công cụ trường côn. Những thứ đồ này, đều là trợ thủ của tôi, tôi có thể dùng miệng cắn, dùng chân cầm, hoặc dùng bả vai và gương mặt để kẹp, dựa vào bọn chúng làm rất nhiều chuyện.

Tôi tắm rửa, sau khi trở lại trên giường, phát hiện đã sắp mười giờ.

Tôi không có gửi tin nhắn cho Trần Kết, vào lúc này cô cũng đã ở trạm xe lửa, mang theo hành lý, xem điện thoại di động cũng không tiện. Mãi cho đến mười giờ rưỡi tối, điện thoại di động của tôi mới vang lên, Trần Kết nói: Diệp Tư Viễn, em lên xe rồi!

Tôi hỏi cô suy nghĩ vấn đề thêm một buổi chiều: Sau nửa đêm ngày mai em mới đến, vậy sẽ đi nơi nào?

Cô nói: Đi nhà cô của Uyển Tâm.

Tôi biết rõ Tô Uyển Tâm là chị em tốt của cô, tôi từng gặp qua chị ấy ở Olive.

Biết cô có đi chỗ, tôi yên tâm, tùy ý hàn huyên mấy câu với cô. Tôi sợ điên thoại di động của cô sẽ hết pin, liền nói cô chú ý an toàn, tôi phải ngủ.

Nhưng là, tôi hoàn toàn không ngủ được.

Nằm ở trên giường, tôi tỉ mỉ nhớ lại một lần chuyện chúng tôi từng trải qua từ khi quen biết tới nay, còn có liên lạc trong khi nghỉ đông.

Tôi nghĩ đến buổi tối mùa đông kia, Trần Kết ở phòng ký túc của tôi, đút tôi ăn cơm, giúp tôi sửa sang lại bàn và giường đệm, còn giúp tôi giặt quần áo. Cô đứng ở bên bệ rửa tay, tôi thậm chí thấy được quần lót của tôi ở trong thau, cảm thấy lúng túng, nói tự tôi có thể giặt được, nhưng cô nhất định không chịu.

Lúc ấy, mặt của cô hồng phác phác, cúi đầu chà xát quần áo, động tác tay rất nhanh nhẹn, nhìn dáng vẻ giống như là thường làm việc nhà. Tôi cảm thấy thật bất ngờ, ở trong ấn tượng của tôi, cô gái xinh đẹp giống như cô vậy, phải là mười ngón tay không dính nước. Diệp Tư Dĩnh, Hạ Thư Ý, còn có chị họ nhà bà ngoại, ai cũng là cô gái xinh đẹp, đối với việc nội trợ đều không biết gì cả, Tư Dĩnh học đại học thì mỗi chủ nhật đều sẽ mang quần áo dơ về nhà hiếu kính cho mẹ cô ấy, chú ba thím ba thường xem như là chuyện cười kể cho chúng tôi nghe, trong giọng nói hình như còn có một tia kiêu ngạo.

Chú ba nói: "Con gái trong nhà phải yêu thương, tay trắng trắng nộn nộn làm việc nhà sẽ nhăn nheo thô ráp rồi, sau này gả cho người ta cũng sẽ không có địa vị."

Tôi không biết loại cách nói này có chính xác không, nhưng mà cô gái bên cạnh tôi xác thực đều là thiên kim tiểu thư, là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Tôi chưa từng gặp qua một cô gái giống như Trần Kết vậy, ngoài đi học còn phải chạy tới chạy lui đi làm, nhanh nhẹn, biết làm chuyện nhà.

Nhưng cô rất vui vẻ, trên mặt thường xuyên treo nụ cười, tôi đứng ở cửa ban công vừa nhìn cô phơi quần áo thì cô thậm chí vui vẻ hát ca.

Mặt trời sắp lặn về tây, cả bầu trời đều hơi tối tăm, chỉ có phía tây còn có một chút ánh sáng, tôi thấy được tóc thắt bím đuôi ngựa của Trần Kết lắc lư, càng không ngừng ngồi xổm xuống, đứng lên, treo từng món quần áo lên giá áo. Lúc phơi đến quần lót của tôi, trên mặt của cô lại hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, còn len lén liếc mắt nhìn tôi.

Tôi không có né tránh tầm mắt, vẫn nhìn chằm chằm cô, có lẽ cô cũng khẩn trương, tay run một cái liền làm rơi quần lót và móc xuống đất. "Ai nha nha!" Cô gấp đến độ hô lên, nhặt lên chột dạ ngó ngó tôi, nhỏ giọng nói, "Em đi giặt lại, thật xin lỗi." Cô đi qua từ bên cạnh tôi, vội vàng chạy đến bệ rửa tay.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô, chỉ trong chớp mắt như vậy, tôi nghĩ, nếu như mà tôi còn có tay, tôi liền có thể kéo cô lại, kéo cô vào trong lòng của tôi, ôm cô thật chặt.

Vóc dáng cô nhỏ như vậy, thân thể gầy như vậy, ôm cô, loại cảm giác đó nhất định rất mỹ diệu.

Tôi cười cười tự giễu, hơi lắc đầu một cái, đuổi đi ý tưởng hoang đường trong đầu.

Nghĩ tới những chuyện lộn xộn lung tung, không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.