Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 98: Hắc! tiểu bối! (1)



Thời điểm biết Tiểu Bối, thu ý đang nồng, cây phong trong trường học đang đỏ tươi.

Đó là một buổi chiều vốn là tiết thể dục, bởi vì trời mưa mà hủy bỏ, trường học của chúng tôi không có sân vận động bên trong trường, mọi người chỉ có thể tự học ở trong phòng học. Thầy thể dục quản lý lỏng lẻo, mấy bạn học liền xúm lại nhỏ giọng nói chuyện phiếm, còn có người len lén xem truyện tranh, tiểu thuyết, thậm chí có người nghe nhạc.

Lúc Tiểu Bối được chủ nhiệm lớp mang vào phòng học, tôi đang nghiên cứu sử dụng com-pa như thế nào. Không có hai tay trợ giúp, tôi không dùng được công cụ nhỏ này, đang bị một lần lại một lần thất bại mài đến phiền lòng.

Sau đó, tôi liền nghe chủ nhiệm lớp - giáo viên văn đang nói với mọi người: "Các bạn học, cô giới thiệu cho các em một người bạn học mới, bắt đầu từ hôm nay, cô bé chính là một phần tử của lớp hai chúng ta, chúng ta mời bạn tự giới thiệu về mình, mọi người hoan nghênh đi."

Các bạn học đều vỗ tay, tôi ngẩng đầu nhìn trên bục giảng, liền thấy được một cô gái tóc ngắn quăn, mặt tròn da trắng dáng lùn.

Cô có chút thận trọng, cũng có chút xấu hổ, ánh mắt khiếp sợ, mím môi liền mở miệng nói: "Chào mọi người, tớ tên là Tôn Bối Bối, đến từ Vân Nam Côn Minh, tớ. . .Tớ. . . không có."

Mặt của cô đỏ, các bạn học cũng ríu ra ríu rít trò chuyện, tò mò sôi nổi.

Tôi nghiêng đầu nghĩ Vân Nam Côn Minh ở trên bản đồ, đó là một chỗ cách nơi chúng tôi thật xa, ấn tượng lớn nhất của tôi với nó chính là Côn Minh Hải Canh là nơi hạng A liên kết tập huấn mỗi năm.

Tôi thấy được giáo viên văn hỏi cô mấy câu, sau đó tay liền chỉ sang phía bên này của tôi.

Tôi nhìn bên trái một chút, nơi đó có bàn trống, bình thường tôi sẽ đặt một vài quyển sách và vài vật dụng học tập ở trên mặt bàn để dễ dàng dùng chân cầm lấy. Nhìn ý tứ giáo viên, tương lai cái bàn này chính là của Tôn Bối Bối rồi.

Bảo cô gái thấp thế này ngồi hàng cuối cùng, cũng không biết giáo viên văn nghĩ thế nào.

Tôn Bối Bối đi tới, cô nhìn đồ trên bàn học, lại nghiêng đầu nhìn nhìn tôi.

Tôi đang dùng chân trái cầm từng quyển sách về lại bàn của mình, cuối cùng còn dư một chút dụng cụ và một túi bút. Cô đột nhiên nói: "Tớ giúp cậu."

Tôi sững sờ, trả lời ngay: "Không cần, tự tớ có thể." Sau đó tôi xoay thân thể, cũng gác chân phải qua trên bàn kia. Chân trái đang kẹp bút túi, chân phải gắp từng thứ vào, thu xong rồi, tôi cầm túi bút về lại bàn của mình. Tôi vẫn luôn cúi đầu, sau khi ngồi thẳng thân thể, tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy mới vừa rồi nói chuyện như vậy với cô hình như có chút đả kích, cô. . . chắc cũng là từ ý tốt.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô, cô đang ngồi xuống, lấy sách ra bên ngoài, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô cũng quay mặt về phía tôi .

Da cô rất trắng, trên gương mặt có hai luồng đỏ ửng, mắt không lớn, nhưng ánh mắt rất tinh khiết. Tôi cảm thấy được, cô thoạt nhìn tựa như một con chó nhỏ mày trắng, còn là lông quăn .

Tôi không nói lời nào, cô bị tôi nhìn, mặt càng ngày càng đỏ, đột nhiên liền nở nụ cười, nói: "Xin chào, tớ tên là Tôn Bối Bối, cậu tên là gì?"

Nụ cười của cô rất ngọt, thật ấm áp, còn mang theo một loại không khí vui vẻ.

Tôi nói: "Diệp Tư Viễn."

"À . . ."

Tôi còn mở miệng: "Mới vừa rồi cám ơn cậu, chẳng qua tớ cũng có thể tự mình làm."

"A ồ! Không phải! Tớ. . . Tớ. . ." Cô lắp bắp.

"Cậu có thể kéo cái bàn qua một chút không? Kéo tới gần như vậy, tớ mới tiện cầm đồ."

"À. . ." Cô cúi đầu, hơi dời cái bàn sang bên trái, lại lặng lẽ nhìn tôi một cái.

Tôi tiếp tục vùi đầu nghiên cứu com-pa của tôi, vẫn luôn không thể thành công. Qua một lúc lâu, tôi hít sâu một hơi, để com-pa qua một bên, nghiêng đầu nói với Tôn Bối Bối: "Tay của tớ bị điện cao thế đánh rớt, không còn chút gì."

Cô rõ ràng sợ hết hồn, giống như một tên ăn trộm bị bắt ngay tại trận, mặt sung huyết đỏ bừng. Khẽ nhếch miệng lên nhìn tôi, nín nửa ngày, nhẹ giọng nói ra mấy chữ: "Đã bao lâu?"

"Hơn bốn năm rồi." Tôi lại cúi đầu, chân phải vô ý thức gắp lên một cây viết, tùy ý đồ vẽ ở trên giấy nháp. Cô không nói gì thêm, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, ai cũng tò mò, cái này rất bình thường.

Tôn Bối Bối thoạt nhìn là một cô gái khéo léo lại làm người khác ưa thích, sau khi tan lớp, Quả Quả và Celia ngồi ở hàng trước liền tới tìm cô nói chuyện. Cô mỉm cười nói chuyện của mình với các cô, chính tôi ở bên cạnh lặng lẽ nghe, biết cô là bởi vì ba mẹ điều động công việc mới rời khỏi quê hương đi tới nơi này, tối thiểu phải đợi đến tốt nghiệp trung học sơ trung.

Sau tiết thể dục chính là lớp số học, vừa lúc học được đề tài chứng minh hình học, cần dùng đến com-pa. Tôi có chút phiền não, định trực tiếp dùng chân gắp bút vẽ tròn.

Tôi biết rõ cô đang nhìn tôi, nhưng làm như không biết. Tôi biết rõ trong lớp có rất nhiều bạn học thường sẽ cố tình hoặc vô ý nhìn tôi, nhìn dáng vẻ tôi làm việc, muốn biết chuyện này tôi làm như thế nào, chuyện kia tôi làm như thế nào.

Thậm chí còn có bạn học trai đi theo tôi tới nhà vệ sinh, len lén nhìn tôi đi tiểu như thế nào.

Tôi đã thản nhiên rất nhiều, thậm chí có chút quen rồi, từ sau chuyện năm trước, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ bị khó khăn đánh ngã nữa, chẳng qua là một chút ánh mắt khác thường, không có gì lớn.

Tôi không có ở lại nói chuyện nhiều với Tôn Bối Bối.

Liên tục mấy ngày, chúng tôi cũng chỉ chào hỏi rất khách sáo, ai làm chuyện nấy. Tôi không quen ngồi cùng bàn, hàng cuối cùng vốn là thiên hạ một mình tôi, mà bây giờ bên cạnh thêm một người, thêm một đôi mắt, tôi cảm thấy lúc nào cũng bị người nhìn, cũng không có gì lớn.

Không ngờ có một ngày tan lớp thì Tôn Bối Bối đột nhiên lại gần, rất nhỏ giọng mà nói với tôi: "Diệp Tư Viễn, tớ cảm thấy, tớ muốn bày cho cậu cách dùng com-pa."

"Hả?" Tôi nhăn lại mày, nghiêng đầu nhìn cô, có chút hoài nghi hỏi, "Thật?"

"Thật, tớ. . . tớ nghĩ chừng mấy ngày, tối ngày hôm qua tự mình thử một chút, chắc là có thể."

"Dùng như thế nào?"

"Cậu hãy thử xem, sau khi điều chỉnh tốt bán kính com-pa, đứng thẳng com-pa ở đó, sau đó để com-pa đứng im, xoay vở." Cô lấy tay nắm com-pa làm mẫu cho tôi.

". . ." Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cô, suy tư một chút, cảm thấy có lẽ thật có thể.

Tôi lập tức thử một chút, ngón cái chân phải và ngón chân kế cố định tâm điểm com-pa nơi cần khoanh tròn, chân trái từ từ cầm vở xoay, một vòng tròn thật xuất hiện.

"Thật có thể!" Tôi vui vẻ, rốt cuộc giải quyết vấn đề quấy nhiễu tôi thật lâu, tôi cảm giác lập tức ung dung rất nhiều.

Tôn Bối Bối cũng rất vui vẻ, cô gục xuống bàn, dùng tay chống cằm, cười đến tóc quăn trên đầu run lên một cái. Tôi nói với cô: "Tôn Bối Bối, cám ơn cậu."

"Đừng khách khí. A, cậu có thể gọi tớ là Tiểu Bối, tớ không có thói quen người khác gọi cả tên lẫn họ của tớ, cũng không thích người khác gọi tớ là Bối Bối."

"Tại sao? Cậu vốn tên là Bối Bối."

"Bởi vì. . . . . . Bối Bối, nghe rất giống tên con chó nhỏ."

Mặt cô đỏ lên, tôi nở nụ cười, nghĩ thầm, cô vốn là rất giống một con chó nhỏ. Sau đó, tôi thử gọi cô:

"Tiểu Bối." .

"Hả!" Cô vui vẻ đáp lời, đột nhiên lại nói, "Ừ. . . Còn nữa, tớ cũng không có thói quen gọi cả tên lẫn họ của người khác. Sau này tớ có thể gọi cậu là Tiểu Diệp Tử không?"

". . ." Tôi hết ý kiến, cô gái này có nhiều thói quen thật đó.

Cô lại lắc đầu nói: "Tiểu Diệp Tử, tên rất giống cô bé trong Nhất Hưu ca(1) kia. Ha ha ha ha, có phải rất vui không?"

". . ."

"Tiểu Diệp Tử!"

"Nè. . ."

Sau chuyện com-pa, tôi và Tiểu Bối dần dần quen thuộc, bởi vì hai chúng tôi ngồi ở phía sau phòng học. Cô là học sinh chuyển trường, thân thể tôi lại đặc biệt, cho nên hai chúng tôi bị giáo viên và bạn học quên mất.

Sau lại phát hiện, chúng tôi ở rất gần nhau, cho nên tôi và cô bắt đầu cùng nhau tan học đi về nhà.

Tiểu Bối không hề chậm chạp giống như lời giới thiệu lúc cô mới chuyển đến, thật ra thì cô nói rất nhiều, cũng rất thích cười. Sau đó tôi mới phát hiện, khi đối mặt người không quen thì cô biểu hiện rất dịu dàng ít nói, mà đối mặt với bạn học nữ quen thuộc và tôi thì cô sẽ hoạt bát hơn rất nhiều, trên mặt là thần thái sáng láng, nói chuyện huơ tay múa chân.

Cô sẽ nói cho tôi chuyện ở Côn Minh, còn có những câu chuyện truyền kỳ về những dân tộc thiểu số ở Vân Nam. Tôi cũng sẽ nói cho cô phong tục ở thành phố D, giới thiệu cho cô nơi vui chơi và thức ăn ngon đặc sắc ở đây.

Ở lớp học này hơn một năm, bởi vì sự kiện một năm kia, tôi và bạn học cùng lớp cũng không liên lạc lui tới nữa. Cho tới nay, tôi đều là độc lai độc vãng. Tôi biết rõ ánh mắt các bạn học nhìn tôi mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng mà tôi lại hết cách rồi, những thứ này đều không phải là điều tôi có thể khống chế.

Có thể tiếp tục trở về trường học đi học, tôi đã rất cảm kích.

Tôi không ngờ, người bạn đầu tiên quen được trong lớp sẽ là một cô gái chuyển trường đến từ phương xa.

Trong tiết tiếng Anh, cô giáo Nina an bài ngồi cùng bàn sẽ tiến hành luyện tập đối thoại tiếng anh. Vốn loại luyện tập này, tôi đều là một mình ngẩn người, hiện tại bên cạnh nhiều thêm một Tiểu Bối, tôi không thể không luyện cùng cô.

Cách phát âm tiếng anh của tôi không tệ, Tiểu Bối lại không được, tiếng phổ thông của cô đều mang khẩu âm Côn Minh nồng đậm, huống chi là tiếng Anh, tôi thường phải sửa cách phát âm của cô. Sau khi nói mấy lần, cô lại có chút không vui.

Tôi thấy cô cúi gằm đầu, kỳ quái hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Tiểu Bối liếc mắt nhìn tôi, nói: "Có phải các cậu cảm thấy tớ tới từ vùng khác, coi tớ như người làng quê không?"

". . ." Tôi đương nhiên không có ý này.

Cô cong miệng lên, trừng mắt nói: "Mặc dù Vân Nam tụi tớ không phát triển giống như nơi này của cậu, nhưng dù gì Côn Minh cũng là tỉnh lị mà!"

"Có phải cậu hiểu lầm gì không?" Tôi nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện hốc mắt cô đều ướt rồi, tôi nhẹ nhàng nói, "Tiểu Bối, tớ không có ý này, cậu đừng nghĩ bậy." .

". . ." Cô lắc đầu một cái, nói, "Chuyện không liên quan đến cậu, mấy ngày trước tớ nghe thấy Lạc Nhi và CC đang nói tớ tới từ nông thôn."

Tôi thở dài, nói: "Người nơi này của tụi tớ có tật xấu này, tính hơi bài xích ngoại giới. Nhưng mà Tiểu Bối, tớ chưa từng cho là như thế."

Cô nghiêng đầu nhìn tôi, nước mắt lả chả hỏi: "Thật?"

"Thật." Tôi cười lên.

Rốt cuộc cô cũng cười rộ lên, lau nước mắt nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu thật tốt."

Tôi cười khổ một cái, nhún vai nói: "Tớ đâu có thể coi là tốt."

Tiểu Bối nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: "Tiểu Diệp Tử, cậu là người tốt, thành tích lại ưu tú, còn lợi hại hơn rất nhiều bạn học trong lớp". Tôi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Nhưng tớ là người tàn tật, tớ không còn tay." Tôi khẽ giơ động phần cánh tay bị cụt của mình, kéo ống tay áo đung đưa cho cô nhìn.

"Không phải cậu có thể làm được rất nhiều việc sao? Tớ thấy cậu việc gì cũng có thể tự mình làm!" Cô trừng to mắt mà nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, lắc đầu mà nói: "Cậu sai lầm rồi, tớ không thể làm quá nhiều chuyện."

Tiểu Bối không nói chuyện nữa, một lát sau, cô đột nhiên nói: "Tiểu Diệp Tử, có một chuyện tớ vẫn muốn hỏi cậu, tại sao cậu không lên học tiết thể dục?"

Tôi nói: "Tớ được miễn học thể dục."

"Nhưng thật ra thì cậu có thể làm một ít vận động nha, ví dụ như chạy bộ, nhảy xa gì đó. Tớ thấy cả ngày cậu đều ngồi ở trong phòng học, không buồn bực ư?"

Dĩ nhiên buồn bực.

Tôi nói: "Nhưng có nhiều vận động tớ không làm được, ví dụ như chơi bóng, ném mạnh, kéo thân thể về phía trước." Đầu của tôi càng cúi thấp hơn.

"Vậy chính cậu có muốn học không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Muốn. Nhưng thầy giáo không để cho tớ học."

"Thầy giáo không để cho cậu học thì cậu không lên học sao...! Nghe tớ, lần tới cùng đi học thể dục với chúng tớ. Cậu nhìn đi, vóc dáng cậu cao như thế, lại gầy y như cây trúc, liền biết cậu thiếu hụt rèn luyện."

"Ai nói tớ thiếu hụt rèn luyện!" Tôi không phục nói, "Tớ còn biết bơi lội !"

"Thật sao?"

"Ừ! Cậu đừng thấy tớ không có tay, tớ bơi rất nhanh, không chừng cậu còn thua tớ."

Tiểu Bối cười lên ha hả, nói: "Tớ khẳng định không sánh bằng cậu, bởi vì tớ hoàn toàn không biết bơi!"

"Lúc nghỉ hè tớ có thể dạy cậu. Chỉ là. . . tớ không dạy được động tác tay, nhưng mà tớ lại có thể dạy cậu lấy hơi và đá chân."

"Được! Cậu nhớ giữ lời nha!" Cô cười đến rất vui vẻ.

Tôi cũng cười, lúc này cô giáo Nina rống to ở trên bục giảng: "Tôn Bối Bối! Diệp Tư Viễn! Hai con tán gẫu gì đấy! Nói các con luyện tập đối thoại tiếng anh, hai đứa lại vui thành như vậy! Chú ý một chút đi!"

Tôi lập tức cúi đầu xuống, làm bộ dùng chân lật sách lên, bạn họ ở hàng trước đều quay đầu lại nhìn chúng tôi, rất nhiều nữ sinh bàn luận xôn xao. Bạn học tuổi này đều rất thích truyền bát quái, tôi biết rõ tôi và Tiểu Bối sẽ trở thành đề tài nói chuyện mới của bọn họ, giống như trước vậy, từng bạn học nữ bày tỏ thân thiện với tôi lại vì lời đồn đại không giải thích được mà xa lánh tôi. Băng Kỳ, Điềm Điềm. . . đều là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.