Thời tiết nóng bức chưa qua, trời trong vắt không một gợn mây.
Bạch Phù ngồi trên đầu tường của trường học, ghé mắt nhìn xung quanh, nhưng không phải ngắm phong cảnh mà là đang bận tìm người.
Nhưng người đó đã trốn đi, không thấy bóng dáng đâu cả.
Cô đỡ trán, vẫn là chậm hơn một bước.
Làm một học sinh chuẩn bị thi đại học, nói đúng ra là cô được một trường đại học gửi thư mời nhập học, vốn dĩ cô nên yên tâm thoải mái hưởng thụ nốt năm cuối cấp ba, nhưng cô lại chuyển từ Giang Nam đến ngôi trường Nhất Trung ở phía Bắc Đổng Thành này chỉ vì một người.
Chính là em họ bị thất lạc của cô.
Em gái họ từ khi sinh ra đã bị người ta ác ý đánh tráo, sau đó đưa đến Đổng Thành, bây giờ chân tướng được vạch trần, Bạch gia muốn đến đón người, nhưng em ấy lại bài xích cảnh giác, không muốn nhận người thân cũng chẳng chịu trở về, cô đành phải ở lại, thứ nhất là để tiện chăm sóc, thứ hai là cố gắng khuyên bảo.
Đáng tiếc cô chuyển tới đây đã nửa tháng, lại thường xuyên không tìm thấy người.
Lần này lại mất dấu em ấy.
Bạch Phù nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là sẽ vào tiết thứ ba, cô phải về lớp rồi.
Tay cô chống lên tường chuẩn bị nhảy xuống, từ đầu tường bên kia lại có người nhảy lên.
Có lẽ không đoán được sẽ có người, người nọ suýt chút nữa thì ngã xuống vì giật mình.
Bạch Phù nhìn qua, ngón tay thon dài của nam sinh bám lấy tường, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, ngay sau đó cũng nhô lên một cái đầu, tóc hai bên mai cắt ngắn, đỉnh đầu kiêu ngạo đứng thẳng, rất hợp với gương mặt đẹp trai kia, trong đó còn mang theo chút hư hỏng xấu xa.
Cô nhận ra nam sinh này.
Học sinh lớp 12a10, Tông Bách.
Hỗn Thế Ma Vương – ai nghe thấy cũng phải sợ.
Đánh nhau trong hẻm sâu, cho mèo ăn ở sau sân thể dục, đây là lần thứ ba cô gặp anh.
Lần này Tông Bách dùng sức, chân dài nhảy lên đầu tường, ngồi lên một cách lưu loát gọn gàng.
Trình độ thuần thục thế này, có thể thấy đã trèo tường không ít lần.
Ánh mắt của anh dừng trên người Phù Bạch, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Bạch Phù cảm nhận được tầm mắt của anh, trong lòng bồn chồn, ban nãy làm anh giật mình, không phải là muốn trả thù cô đấy chứ?
Cô cong môi cười một cách mất tự nhiên.
Địch bất động thì ta cũng bất động.
Nhưng bầu không khí đã bắt đầu trở nên xấu hổ.
Bạch Phù ngước mắt, phá vỡ bầu không khí gượng gạo này: “Trường chúng ta là kết cấu hình chữ nhật tiêu chuẩn, nghe nói chiều dài là 440m, chiều rộng 330m, bây giờ tôi đang ngồi ở bên chiều rộng, cậu ngồi bên chiều dài, có muốn tính xem diện tích trường là bao nhiêu không?”
Trên mặt Tông Bách hiện lên tia kinh ngạc, hình như có chút không thể hiểu nổi mà nhìn đi nơi khác, chân dài vượt qua, đôi tay đút vào túi, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tường.
Bạch Phù nhẹ nhàng thở ra, hôm nay cô mặc váy đồng phục nên rất dễ bị hớ hênh, vừa rồi có anh ở đây nên cô ngại không dám nhảy xuống.
Đếm thầm đến 10, đoán chắc là anh đã đi xa, Bạch Phù chuẩn bị nhảy xuống.
Tiếng chân đạp vào cỏ nhẹ nhàng vang lên, động tác của Bạch Phù khựng lại, một đôi giày thể thao màu nâu xuất hiện trong tầm nhìn.
Cô sửng sốt, tầm mắt hướng lên trên.
Là Tông Bách đã quay lại.
Thần sắc của anh có chút mất kiên nhẫn, cằm khẽ nâng lên: “Nhảy xuống đi, tôi đỡ cho.”
Nói xong anh vươn tay về phía cô.
Bạch Phù hoàn toàn chẳng cần anh giúp đỡ, uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn cậu, tôi tự xuống được.”
Tông Bách còn tưởng cô cạy mạnh: “Đừng nói nhiều vô nghĩa, tôi đếm đến ba mà cậu không nhảy là tôi đi đấy.”
Bạch Phù thầm nghĩ: Vậy cậu cứ đếm đi, dù sao tôi cũng không nhảy.
“Một, hai…”
“Hai em là học sinh lớp nào, đang làm cái gì thế hả?” Tiếng của chủ nhiệm giáo dục truyền đến từ chỗ ngoặt.
Bạch Phù hoảng hốt, trước khi Tông Bách đếm đến ba, cô đã thả người nhảy xuống.
Mắt to của thiếu nữ cong cong, tóc dài đen nhánh xoã tung trong không khí, cổ áo tuyết trắng lướt nhẹ, làn váy xanh đen nhẹ nhàng, phía sau là từng đám mây lớn màu trắng, xoay người giống như thiên sứ nhào vào lòng ngực anh.
Tông Bách hơi sửng sốt, đôi tay duỗi về phía trước đón lấy.
Theo quán tính lui về sau hai bước rồi cả người cũng ổn định lại.
Thiếu nữ uốn gối để bên hông anh, đôi tay đặt lên đầu vai anh, anh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt mở to vì hoảng sợ kia, tóc dài tung bay chậm rãi rơi xuống, đuôi tóc lướt qua giữa mày anh, có hơi ngứa.
Giây tiếp theo, cả người anh lập tức cứng đờ.
Vừa nãy đón người không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhận ra một tay đặt ở chân cô, một tay ôm lấy mông cô.
Dựa theo chiều dài làn váy, tay anh đáng lẽ không nên đụng vào làn da giữa hai chân cô.
Nhưng mà vì cô nhảy nên tay anh vừa vặn chui xuống dưới váy, ôm lấy cô trước một bước.
Cho nên năm ngón tay của anh giấu ở dưới làn váy, cách lớp quần lót hơi mỏng mà ôm lấy cánh mông mềm mại của cô.