Tông Bách hôn Bạch Phù xong thì chạy trối chết, cho dù đã qua mấy tiếng đồng hồ nhưng hễ nhớ tới là lỗ tai anh lại nóng lên.
Chẳng qua cuối cùng cũng phá giải được ma chú rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Tông Bách một lời khó nói hết nhìn tấm chăn đã thấm ướt.
Tin tốt là anh đã không rơi vào giấc mơ tuần hoàn kia nữa.
Tin xấu là anh lại mơ thấy Bạch Phù.
Nhưng lần này khác ở chỗ cô không mặc quần áo.
Đây hẳn có thể xem lần mộng xuân chân chính ý nghĩa nhất trong cuộc đời Tông Bách.
Nhớ lại thì cảm giác rất vi diệu, khiến người ta nghiện.
Anh vội tát một cái vào mặt mình.
Tông Bách ơi là Tông Bách, sao mày lại sa đoạ đến nỗi động dục với người ta như vậy chứ?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ngồi trước máy tính, tốn nửa ngày mới tìm được một trang web không thể miêu tả, download mấy video 18+.
Nếu nhất định phải mơ thì anh cũng muốn đổi đối tượng, nếu không sau này sao dám nhìn mặt cô?
Anh hít một hơi thật sâu, ấn mở bộ phim có tiêu đề tình cảm mãnh liệt đêm khuya.
Vừa mới vào video đã có ngay tiếng rên đập vào tai, ngay sau đó là hình ảnh phóng đại của hai cái lưỡi dây dưa với nhau chiếm phần lớn màn hình.
Anh nhanh chóng ấn tắt.
Hai giây sau.
Hai dòng máu chảy từ trong mũi ra.
Cmn, đúng là kích thích thật.
*
Hai ngày rồi Bạch Phù không nhìn thấy Tông Bách, nhưng thật ra lại được nghe rất nhiều tin đồn về anh.
Nói anh đang hẹn hò.
Có người nhìn thấy anh và nữ sinh kia thân mật.
Ngoài mặt Bạch Phù vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
Anh có bạn gái rồi thì không nên ra yêu cầu như vậy.
Đạo đức không cho phép cô làm những việc như thế.
Ngoại trừ cái này, cô vẫn còn cảm xúc không thể nói rõ.
Có lẽ là vì nụ hôn đầu tiên.
Bạch Phù dặn bản thân phải dùng sự chú ý lên người em gái.
Hai ngày nay em ấy đều ăn trưa cùng cô.
Xem như quan hệ của cả hai đã có một bước tiến mới.
Giữa trưa hôm nay Bạch Phù vẫn theo lẽ thường đến A10 tìm Tịch Nghi Lăng ăn cơm, nhưng lại chẳng thấy em ấy đâu.
Ly nước vẫn còn để trên bàn, cô cho rằng Tịch Nghi Lăng đi wc, đành lấy một quyển sách to bằng bàn tay ra vừa đọc vừa chờ.
Nhưng cô chờ mãi vẫn không thấy người quay lại, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô lấy điện thoại ra gọi, nhưng chuông kêu một hồi cũng không có ai nghe máy.
Cúp máy, Bạch Phù đi thẳng vào lớp A10, gặp ai cũng hỏi có gặp Tịch Nghi Lăng không.
Nhưng chẳng một ai biết.
Đúng lúc này, Tông Bách ôm bóng rổ đi vào phòng học, phía sau là Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc đang cãi nhau ầm ĩ.
Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Phù, như nghĩ đến chuyện gì đó, Tông bách xoay người muốn bỏ chạy, ai ngờ lại đụng vào người của Vệ Kiệt Nhạc. Cậu ta tru lên đau đớn:
“Anh Bách, anh đụng vào thằng em của em rồi.”
Mấy nam sinh trong lớp đều cười nắc nẻ.
Lúc này Bạch Phù mới chú ý đến ba người bọn họ, cô không rảnh quan tâm chuyện khác, vội đi tới.
“Bạn học Tông, bạn học Vệ, các cậu có nhìn thấy Tịch Nghi Lăng không?”
Tông Bách vẫn đưa lưng về phía cô giả chết, Lưu Kim Đạt cười đến nỗi chảy nước mắt: “Đám Mâu Tư Nhan dẫn cậu ta đi rồi.”
Trong lòng Bạch Phù lập tức căng thẳng: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc vừa đến giờ nghỉ.”
Bạch Phù nhìn đồng hồ, đã trôi qua nửa giờ, cô nhíu mày: “Cậu biết bọn họ đưa em ấy đi đâu không?”
“Tôi cũng không biết, nhưng mấy nơi bọn họ hay hoạt động không phải ở sân thượng thì cũng là sau núi, hoặc con hẻm nhỏ sau trường học.”
“Cảm ơn.” Bạch Phù nói xong, cô lại đi đến trước mặt Tông Bách: “Đây là cơm trưa của cậu, còn hộp kia thì làm phiền cậu giữ nó hộ tôi.”
Nói xong cô cũng không đợi Tông Bách phản ứng, nhét hai cái cà mèn vào tay anh rồi nhanh chân chạy đi.
Tông Bách có chút ngây người nhìn hai cái cà mèn trong tay, Lưu Kim Đạt thở dài rồi lẩm bẩm: “Đám người Mâu Tư Nhan đó đâu hiền lành gì, không biết học sinh chuyển trường đi như vậy có gặp phiền phức gì không.”
Lưu Kim Đạt vừa dứt lời, hai cái cà mèn lại bị nhét vào ngực cậu ta, còn có lời dặn dò của anh Bách: “Trông hộ tôi, cấm ăn vụng.”
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì anh Bách đã chạy mất dạng.