Lúc Bạch Phù và Tịch Nghi Lăng đi ra khỏi phòng khám, cô liếc mắt nhìn về hướng bên cạnh nhưng không thấy người kia đâu, hẳn là anh đã đi rồi.
Nét mặt của cô hòa hoãn lại, Tịch Nghi Lăng đột nhiên hỏi: “Cậu quen Tông Bách từ khi nào vậy?”
Đối với nghi ngờ của em ấy, Bạch Phù cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên trả lời thế nào.
Trong ngõ nhỏ?
Sau sân thể dục?
Hay ở lớp 12a10?
Hoặc chính xác là ở văn phòng của giáo viên?
Hình như hai người chưa từng giới thiệu về nhau, cứ quen nhau một cách không thể hiểu nổi.
Trong lúc Bạch Phù trầm ngâm, Tịch Nghi Lăng lại nói: “Thôi bỏ đi, không quan trọng.”
Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, sau đó Tịch Nghi Lăng nói tiếp: “Cậu về lớp đi, chiều nay tôi không đi học đâu.”
“Chị xin nghỉ rồi, chiều nay em về nhà với chị đi.”
Bạch Phù không yên tâm để em ấy về ngôi nhà kia, ánh mắt khóa chặt trên người Tịch Nghi Lăng, hy vọng em ấy sẽ không từ chối.
Nhưng Tịch Nghi Lăng vẫn tránh khỏi tay cô, rũ mắt: “Không cần, tiền thuốc men tôi sẽ trả cho cậu sau.” Nói xong cũng không nhìn cô lấy một cái, cứ thế khập khiễng bỏ đi.
Cuối cùng Bạch Phù cũng không đi theo.
Tuổi này cũng có tôn nghiêm không thể phá bỏ.
Chỉ khi nào em ấy chịu mở rộng cửa lòng để cô vào thì cô mới có thể vào, còn nếu không, cô đành phải kiên nhẫn gõ cửa hết lần này đến lần khác.
Cô tin rằng, nước chảy đá mòn, một ngày nào đó em gái sẽ cảm động vì sự cố gắng mà thật lòng của cô.
Tuy em gái không đi về cùng cô, nhưng Bạch Phù vẫn trở về chung cư.
Chạy đôn chạy đáo suốt cả buổi trưa, cả người đều dính nhớp, càng đừng nói…
Cô đứng dưới vòi hoa sen, áo đồng phục đã cởi, trên người chỉ còn lại đồ lót.
Áo lót ren màu đen bao lấy bộ ngực, rãnh ngực càng thêm rõ ràng. Quần lót ren cùng màu nửa kín nửa hở, che đậy nơi sâu thẳm thần bí nhất của thiếu nữ.
Mặc đồng phục vào, cô là nữ sinh cấp ba thanh thuần.
Cởi đồng phục ra, bên trong cô cất giáo sự nổi loại nho nhỏ đầy gợi cảm. Nhà họ Bạch là dòng dõi thư hương, gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong khuôn phép không được lệch một mm nào, mỗi một bước đi đều phải tính toán đo đạc thật kỹ.
Không phải do ba mẹ khắc nghiệt, mà là gia phong của gia tộc nghiêm ngặt, hơn nữa người cùng thế hệ rất ưu tú xuất sắc, bản thân cô cũng không muốn thụt lùi lại. Chỉ là khi nhìn thấy người khác tùy hứng ở tuổi dậy thì, cô nói cô không hâm mộ là giả.
Cho nên khi cô bước vào cửa hàng đồ lót, nhận ra không chỉ có những kiểu dáng bảo thủ mà còn rất nhiều mẫu mã đa dạng khác, giống như được mở ra chân trời mới, cô bắt đầu ham thích trang điểm cho chính mình ở nơi mà người khác không nhìn thấy.
Người nào cũng có vài đam mê không thể nói cho người ngoài biết được.
Cô cởi bỏ khuy cài áo ngực, thả ra hai luồng mềm mại rồi mới cong lưng cởi quần lót. Ở giữa mảnh vải có chút ướt át, nhìn kỹ có thể thấy chất lỏng trong suốt còn sót lại.
Cô có hơi hối hận.
Gần mười tám năm sống trên đời, điều ngoại lệ đầu tiên chính là kiểu đồ lót mà cô mặc.
Ngoại lệ thứ hai, đó là không giữ được tỉnh táo khi bị Tông Bách hôn.
Cô mở vòi sen, dòng nước ấm áp tưới từ trên xuống dưới, làm nguội đi tâm tư không nên có.
Cô nghĩ, phản ứng của thân thể không biết nói dối. Nhưng đây chỉ là động tình theo bản năng, cũng không chứng minh được điều gì.
Tắm rửa xong, cô thay quần áo, để quần áo dơ vào sọt, đi đến phòng khách mới nhìn thấy áo đồng phục của Tông Bách, lúc anh đi cũng không cầm theo.
Cô không nghĩ nhiều, cầm lấy bỏ chung vào với quần áo của mình để mang đi giặt.
Chờ đến khi mang đến chỗ máy giặt, áo đồng phục màu trắng cùng đồ lót ren màu đen đặt ở bên nhau, đầu ngón tay của cô khựng lại, trong đầu không khỏi nhớ về hình ảnh môi lưỡi hai người dây dưa với nhau, gương mặt lại bắt đầu nóng lên.
Cuối cùng vẫn tách áo của anh ra giặt riêng.
Phơi đồ xong xuôi, cô cầm lấy điện thoại mới nhận ra anh đã gửi tin nhắn cho mình từ nửa giờ trước.