Lớp mười và mười một học sáu ngày một tuần, lớp mười hai là sáu ngày rưỡi.
Chiều chủ nhật được nghỉ, Bạch Phù ở trong thư viện đến tận tối, sau đó cầm theo vài quyển sách trở về, nhìn thấy đã 10 giờ tối, tắm rửa một cái, lúc chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô vừa cầm lấy đã nhìn thấy, là em họ.
Trước giờ em họ chưa từng gọi cho cô.
Cô nghe máy, bên kia ồn ào hỗn loạn.
“Bạch Phù, đến sân cầu lông Tuý Hậu ở con phố sau trường học, cứu tôi! Tút tút tút –“
“Nghi Lăng? Nghi Lăng!”
Bên kia đã dập máy, Bạch Phù không chút do dự, mặc áo khoác rồi lao xuống lầu.
Bạch Phù tốn rất nhiều sức lực mới tìm được sân cầu lông Tuý Hậu.
Khi đến nơi, đã là mười lăm phút sau.
Tịch Nghi Lăng bị người ta túm tóc, lôi ra từ nhà vệ sinh, kéo ra tới, em ấy nắm lấy tay đối phương, kêu gào đau đớn.
Lúc em ấy cho rằng bản thân đã xong đời, bỗng nghe thấy một tiếng quát lạnh lẽo vang lên trong tiệm.
“Dừng tay lại, buông em ấy ra!”
Người đang túm em ấy dừng tay lại, nghe thấy tiếng nói, em ấy liền quay đầu, nhìn xuyên qua những sợi tóc rơi tán loạn trước mắt, em ấy thấy được Bạch Phù mặc một chiếc váy dài màu trắng bước nhanh về phía này, như một tiên nữ giáng trần, bước xuống đám mây để cứu vớt chúng sinh.
Bị người đánh, bị người mắng, Tịch Nghi Lăng đều không khóc, nhưng trong khoảnh khắc kia, hốc mắt liền ươn ướt.
Bạch Phù nhìn vào mắt Tịch Nghi Lăng, thấy em ấy vẫn ổn, sắc mặt lạnh lùng nhìn về đám người ở đây.
Khi Bạch Phù xuất hiện, đám người kia liền chụm lại và tiến lên, một đám đều để kiểu tóc Smart, tên cầm đầu có vóc dáng không cao, cắn thuốc, dùng dáng vẻ lưu manh đánh giá Bạch Phù.
“Ồ, hoá ra cũng là một cô gái đáng yêu.”
Bạch Phù làm lơ lời đánh giá của hắn: “Thả em ấy ra.”
Tên cầm đầu đám Smart liếm môi nhìn chằm chằm cô: “Cô nói thả thì tôi liền thả à? Vậy thì tôi đây sẽ mất mặt lắm.”
Bạch Phù lạnh giọng lại hỏi: “Làm thế nào mới chịu thả người?”
“Cô ta hại tôi thua một ván, còn phá hỏng tâm trạng chơi cầu của tôi, tôi muốn cô ta cùng mình vui vẻ một chút, nhưng người này lại không biết điều, tôi đành phải thay đổi cách khác thôi.”
Thủ lĩnh nhóm Smart đi đến trước mặt Bạch Phù, duỗi tay choàng qua vai cô: “Nhưng mà cô đã đến rồi, tâm tình của tôi tốt lên không ít, chỉ cần hai cô ở với bọn tôi cả đêm, chuyện hôm nay xí xoá toàn bộ.”
Bạch Phù tránh tay hắn, dịch sang bên cạnh hai bước, trước khi đối phương nhíu mày nổi giận đã mở miệng trước: “Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chỗ này, còn có KTV cách vách, tiêu bao nhiêu tôi sẽ trả bấy nhiêu, các người thấy thế nào?”
Ở một sân chơi khác.
Lưu Kim Đạt cùng Vệ Kiệt Nhạc đang cùng bạn đánh bóng bàn, nghe nói sân cầu lông ở bên cạnh có người gây sự thì vội chạy đến bên cạnh để ăn dưa.
Ăn ăn.
Lưu Kim Đạt há hốc mồm: “Cô gái kia có phải Tịch Nghi Lăng lớp chúng ta không?”
Vệ Kiệt Nhạc ngó nghiêng: “Khoan đã, cô gái vừa đến trông giống học sinh mới chuyển trường vậy?”
Lưu Kim Đạt vò đầu: “Tụi mình có nên nhào vào không, nhưng chúng ta chỉ có hai người?”
Vệ Kiệt Nhạc giải quyết rất nhanh chóng, móc điện thoại: “Anh Bách có quen với học sinh chuyển trường, gọi anh ấy đi.”
Một câu hỏi hiện lên trong đầu Lưu Kim Đạt, anh Bách quen với học sinh chuyển trường từ khi nào?
Lúc này, Tông Bách đang nửa ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại tìm kiếm.
Tại sao lại nhớ mãi không quên một cô gái?
Đáp án nhảy ra.
[ Người anh em, cậu thích cô ấy! ]
Không có khả năng!
Tông Bách lập tức phủ nhận trong lòng, muốn đánh chéo nó, đôi mắt lại tiếp tục xem xuống dưới.
[ Người anh em, đừng vội vàng phủ nhận như vậy, cậu nghĩ kỹ lại xem, nếu cô ấy gặp nguy hiểm, cậu có sốt ruột không? Trong lòng đã có đáp án chưa, nếu vẫn chưa, còn có một cách chứng minh vô cùng đơn giản… ]
Tông Bách vừa nhìn vừa cười nhạo, sao có thể chứ?
Lúc này, điện thoại vang lên, là Vệ Kiệt Nhạc.
Anh lười biếng nghe máy “Alo?”
“Anh Bách anh Bách, học sinh chuyển trường bị nguyên nhóm của tên chó Lưu chặn đường.”