Áo thun màu trắng rũ xuống, vạt áo mắc ở phần bụng giáp với dương v*t, lông chỗ đó của thiếu niên xoăn lại tươi tốt, thứ kia hùng dũng vươn ra từ giữa nhìn cực kỳ phấn chấn.
Bạch Phù chỉ nhìn thoáng qua, đỏ mặt quay đi nơi khác.
Vốn dĩ Tông Bách còn sợ cô chán ghét, phản ứng này của cô khiến lông mày anh nhảy dựng.
Tuy trong lòng rất hoảng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tự luyến thèm đòn: “Thế nào? Sinh động với đẹp hơn thứ cậu thấy trong sách chứ?”
Nói tới kiến thức trong sách, Bạch Phù lại nảy ra tâm lý háo thắng, bất chấp thẹn thùng mà quay lại quan sát kỹ thứ kia.
Quy đầu bóng loáng mượt mà, thậm chí còn có màu hồng phấn, phần thân có gân xanh nhô lên rõ ràng.
Bình tĩnh mà xem xét thì cũng khá đẹp, càng khiến người ta thích chính là nó có sức sống.
Bạch Phù thẳng thắn gật đầu: “Không xấu.”
Tông Bách thở ra một hơi, bỏ qua cảm giác hoảng sợ trong lòng.
dương v*t bị ánh mắt sáng quắc của cô nhìn chằm chằm, như có bàn tay vô hình đang vuốt ve lấy nó, cổ họng anh trượt lên trượt xuống, có loại khoái cảm không thể nói thành lời.
Bạch Phù nhìn dương v*t dần sưng to lên, cô chưa thể giải thích sự biến hóa này, sau khi buông bỏ e lệ, cô nhìn chằm chặp vào nó, sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Cổ họng Tông Bách buộc chặt lại, thân thể cũng sinh ra khát cầu.
“Xem không thì có ích gì?”
Bạch Phù ngước mắt nhìn anh, ánh sáng của đèn chùm trên trần nhà cũng không sánh kịp với tia sáng trong mắt anh, có dòng điện từ sống lưng chạy dọc lên đến đỉnh đầu, tê dại khiến tư duy như ngừng lại.
Nếu không cũng sẽ không vào lúc anh đề nghị sờ thử, lý trí của cô lại chẳng đoán ra được đáp án.
Tông Bách nắm tay cô: “Cảm nhận xúc cảm mà trên sách không mang lại được cho cậu đi.” Lời này của anh cực kỳ đứng đắn, chỉ là giọng nói hơi khàn cùng tia hưng phấn nhảy nhót trong đáy mắt phản bội anh.
Đến khi đầu ngón tay hơi lạnh của Bạch Phù chạm vào đó, dương v*t nhẹ nhàng rung lên.
Tiếng kêu rên tràn ra từ cổ họng Tông Bách.
Cô rụt tay lại theo bản năng: “Tôi làm cậu đau à?”
Cô không biết nó mẫn cảm như vậy nên có hơi hối hận.
Thoải mái vừa mới tới đã rời đi, Tông Bách nghiêm trang cầm lấy tay cô lần nữa: “Không phải, tại nó chưa quen có người khác chạm vào thôi.” Sau đó ấn tay cô lên dương v*t: “Cậu chạm vào nó nữa đi, sờ nhiều là nó quen ngay.”
Lời này đúng là không biết xấu hổ.
Tuy Bạch Phù thông minh nhưng lại chưa trải sự đời, hơn nữa gương mặt này của Tông Bách cực kỳ biết cách lừa gạt, hoàn toàn không ngờ rằng anh đang chơi lưu manh.
Huống chi bản thân người giở trò lưu manh cũng không ý thức được.
Tay Bạch Phù lại sờ vào dương v*t, lần này nó chỉ hơi rung lên rồi yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô khẽ nắm năm ngón tay lại, tay cô từng được giáo viên khen đẹp, năm ngón tay thon dài thích hợp để gảy đàn cổ, lúc này lại không cầm hết dương v*t của anh.
Cô hiếu kỳ hỏi: “dương v*t của nam sinh các cậu đều có chiều dài như vậy sao?”
Tông Bách rũ mắt, hai mắt của cô trong vắt không chút phòng bị, cũng chẳng hề ngượng ngùng, cứ thế nhìn thẳng vào anh như đang hỏi: “Nam sinh các cậu chạy 1500m đều nhanh thế này à?”
Ngược lại, khi anh nghe được hai chữ “dương v*t” từ miệng cô, lỗ tai thoáng chốc đỏ lên.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Không phải, cũng giống như chiều cao con người, có người cao có người thấp, cái này cũng có người dài người ngắn.” Anh chẳng biết độ dài này của bản thân ở trong đám nam sinh cấp ba là trình độ gì.
Bạch Phù lấy tay đo: “Vậy cái này của cậu ít nhất cũng dài 18cm.”
Tông Bách chưa từng đo qua, nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Anh ừ một tiếng.
Sau khi trả lời xong, anh có hơi mơ hồ, sao tự nhiên hai người lại thảo luận vấn đề này vậy?
Giây tiếp theo, hai ngón tay cô nhẹ nhéo lấy thân gậy: “Có hơi cứng.”