Điện thoại vẫn để trên bàn, chỉ là năm ngón tay của anh đang nắm lấy nó, ngón trỏ như có như không gõ lên màn hình.
Giống như lúc này cô đang bị vây lại giữa anh và bàn làm việc, ánh mắt vô hình khoá chặt trên người cô, khiến hô hấp cũng khó khăn.
Anh cười xấu xa hỏi: “Cậu mở hay là tôi mở đây?”
Điện thoại của cô không cài mật mã.
Chỉ cần mở album ra là có thể nhìn thấy từng tấm ảnh chụp hồ sơ mà cô đã chụp.
Hồ sơ của những nữ sinh đã bắt nạt Tịch Nghi Lăng.
Bao gồm cả tư liệu về ba mẹ.
Bạch Phù nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhạt đáp: “Bạn học Tông, cậu có biết tự tiện xem điện thoại của người khác khi chưa được cho phép chính là xâm phạm quyền riêng tư không?”
Tông Bách gật gù, sau đó đúng lý hợp tình hỏi: “Không phải tôi đang hỏi ý của cậu sao?”
Bạch Phù nghẹn họng: “…”
Ngữ khí cực kỳ vô lại.
Tầm mắt của Tông Bách dừng trên cặp lông mày khẽ nhíu lại của cô, người này ngay cả tức giận cũng bình thản, dường như không có sự xúc động hay lỗ mãng nên có ở tuổi này, nhẹ nhàng giống như cơn gió mùa hạ vậy.
Anh hơi nhướng mi: “Thật ra không cần xem thì tôi cũng biết cậu chụp cái gì.”
Bạch Phù nhìn anh, nghe anh nói tiếp: “Cậu đang điều tra đám Mâu Tư Nhan.”
Đáy mắt Bạch Phù xẹt qua chút ngoài ý muốn, vậy mà lại bị anh đoán trúng.
Tông Bách thấy cô chẳng nói một lời, nửa người trên hơi hướng về phía cô: “Cậu tự tiện xem hồ sơ học sinh, còn quay chụp lại, đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư sao? À không…”
Anh nâng tay lên rồi quơ quơ trước mặt cô, ngữ khí có chút đắc ý: “Còn nữa, tiết lộ bí mật trường học, không chỉ đơn giản là phạt bình thường đâu.”
Bạch Phù ngửa người ra sau, trọng tâm không vững, chỉ có thể dùng hai tay chống lên mặt bàn phía sau.
Người này không giống trong lời đồn chút nào.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Bạch Phù ngước mắt hỏi anh: “Cậu muốn thế nào?”
Cô giao quyền chủ động vào tay anh.
Tông Bách nhướng mày, chuyện này anh cũng phải nghĩ thật kỹ.
Bạch Phù lại nói: “Nhưng cậu cảm thấy giáo viên sẽ tin lời cậu nói sao?”
Tông Bách nheo mắt nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy cô dùng thần sắc ôn hoà, giết người không thấy máu nói tiếp: “Chỉ cần tôi nói với giáo viên rằng cậu lấy điện thoại của tôi, chụp ảnh hồ sơ rồi đổ oan cho tôi, cậu nói xem cuối cùng tôi hay cậu mới là người bị phạt?”
Ngón tay anh vuốt ve cạnh điện thoại của cô, ốp điện thoại trong suốt, vừa mềm lại cứng cỏi, giống hệt như cô bây giờ vậy, dưới sự công kích của anh, cô vẫn bình tĩnh mà đáp trả lại.
Anh cười lạnh một tiếng.
Biết trước cô sẽ nói như vậy.
Không có ai tin tưởng anh.
Cho dù có chứng cứ để chứng minh, cũng chẳng có ai đứng về phía anh.
Một học sinh việc xấu đầy mình, một học sinh ba tốt lớp chọn.
Cán cân công lý nghiêng về bên nào, không cần nói cũng biết.
Đột nhiên Tông Bách cảm thấy không còn thú vị.
Muốn dứt ra rời đi.
Chỉ là trong đầu đột nhiên nhớ lại đêm mưa hôm đó.
Rõ ràng cô đã đi rồi, nhưng sau đó vẫn quay lại.
Anh nắm chặt điện thoại của cô, nhìn cô chăm chú: “Vậy cậu sẽ làm thế sao?”
Bạch Phù nhìn anh, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt đen nhánh đó, cô thở dài, buồn rầu nói: “Không.”
Gió thổi qua tán lá, bóng cây nghiêng sang một bên, ánh mặt trời chiếu vào trút xuống ý cười trên mặt anh, ngoài miệng lại nói: “Bạn học Bạch đúng là học sinh ngoan.”
Bạch Phù nghe anh nói móc nhưng lại chẳng có cách nào.
Cô thỏa hiệp, thở dài: “Cho nên cậu muốn thế nào?”
Vừa rồi cô uy hiếp anh, lần này lại giao quyền chủ động vào tay anh.
Chỉ cần nằm trong phạm vi cô có thể tiếp thu là được.