Ôm Lấy Em - Tiểu Tùng Thử

Chương 89



Lúc nhìn thấy Tông Bách, Bạch Phù hơi sửng sốt một chút, anh hơi mất tự nhiên vuốt tóc: “Đột nhiên muốn đổi một kiểu tóc mới thôi, thấy thế nào?”

Giọng điệu của anh rất tùy ý, trong mắt ẩn chứa một chút kỳ vọng và căng thẳng.

Bạch Phù cong mắt: “Nhìn qua cũng rất có tinh thần.”

Lúc trước tóc quá dài, thể hiện cá tính quá rõ ràng, bây giờ chỉ còn cách da đầu khoảng chừng một vài cm, nhưng càng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt, giống như chỉ trong một đêm, ngũ quan của anh trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, đường nét thêm vài phần sắc bén, cả người càng thêm chói mắt.

Tông Bách cũng không thể nhịn được cong khoé môi: “Cậu thích là được rồi.”

Bạch Phù: “…” Được rồi, vẫn là tên thối tha kia.

Trong học kỳ một của năm lớp mười hai sẽ học hết toàn bộ kiến thức trong sách giáo khoa, học kỳ hai sẽ ôn tập lại, việc theo kịp tiến độ hiện tại là điều không thể, Tông Bách chọn cách rút củi dưới đáy nồi, bắt đầu học từ năm lớp 10, 11.

Sau hai năm ăn chơi trác táng, bây giờ nhặt nhạnh lại kiến thức một lần nữa, lúc đầu có hơi khó khăn, trúc trắc mơ hồ, nhưng sau khi bước vào trạng thái, anh đã dần dần quen với nó.

Bắt đầu từ lúc nào Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc phát hiện anh Bách của bọn họ không giống ngày thường?

Có lẽ là không còn đi muộn về sớm trốn học nữa, thậm chí còn không chơi game, ngày nào cũng đọc sách, cầm bút làm bài tập.

“Anh Bách, anh đang đổi cách chơi à.” Vệ Kiệt Nhạc nằm nhoài trên bàn anh hỏi.

Tông Bách hơi dừng bút một chút, ngước mắt lên lười biếng mỉm cười: “Chơi lâu như vậy rồi cũng đã đến lúc rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ.”

Lưu Kim Đạt tiện tay cầm lấy quyền bài tập sinh học mà anh đã làm để quạt gió: “Sau đó hóa thân thành học sinh, chuẩn bị cho kỳ khoa khảo, trở thành một trạng nguyên?”

Vừa dứt lời đã bị bút gõ một cái, bài tập trong tay cũng bị lấy đi.

Tông Bách phủi nếp gấp trên trang sách, liếc mắt nhìn hai người một cái: “Bớt ba hoa đi, không có việc gì thì giúp tôi tìm một học sinh lớp 10 và lớp 11, sao chép một bài thi chưa làm đến đây.”

Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc đưa mắt nhìn nhau, xong rồi, anh Bách không dẫn theo bọn họ đi chơi nữa rồi.

*

Sau khi tan học, Bạch Phù đi đến trạm chuyển phát nhanh một chuyến, cầm một chiếc hộp nặng trĩu.

Tông Bách cầm lấy, tò mò hỏi: “Cậu mua gì vậy?”

Bạch Phù tỏ vẻ thần bí: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, Tông Bách có chút mong chờ.

Vừa về đến nhà, Tông Bách đã gấp gáp không thể chờ được cầm dao mở chiếc hộp ra.

Một hộp sách.

Nói đúng là một hộp đầy sổ ghi chép.

Anh sửng sốt.

Bạch Phù đưa tay lấy cuốn sổ ra.

“Đây là quyển ghi chép tiếng Anh năm lớp 10 của tôi, ghi chép toán, ghi chép sinh…”

“Đây là quyền ghi chép tư liệu viết văn, các đánh giá và phân tích thơ cổ.”

Tổng cộng có 25 quyển.

“Còn có một số nữa, tôi đã nhờ người phân loại ra, một thời gian nữa sẽ đưa đến đây, cậu học xong những thứ này trước đi.”

Sau khi nói xong, Bạch Phù quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt sáng đến kinh người của anh, hơi thở hụt mất một nhịp, mất tự nhiên chuyển dời tầm mắt: “Nếu cậu có thể tiêu hóa hết những thứ này thì gần như đã nắm chắc được cơ bản rồi.”

Tông Bách nhìn cô: “Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?”

Bạch Phù rũ mắt xuống nhìn chiếc hộp: “Thầy giáo nói phải giúp các bạn tiến bộ.”

Tông Bách không tin, nhưng cô cũng đã làm đến nước này rồi, anh không thể ép cô thừa nhận chuyện gì.

“Mặc dù cậu chí công vô tư, nhưng tôi không thể vô duyên vô cớ chấp nhận ý tốt của cậu được, đáng tiếc trên người tôi không có thứ gì có thể báo đáp, chi bằng lấy thân báo đáp đi.”

Bạch Phù biết ngay anh không thể nói ra những lời đứng đắn, muốn đứng dậy thì anh lại đột nhiên đến gần.

Cô còn chưa kịp né tránh thì cánh môi đã in vào trên sườn mặt anh.

Bạch Phù ngây người, anh đã lùi ra, đắc thắng nhướng mày nhìn cô: “Được rồi, đóng dấu rồi thì tôi là người của cậu, cậu không thể bạc tình bội nghĩa.”

Bạch Phù che môi lại, trái tim đập loạn xạ.



Tôi không thể bình thản nói với cậu rằng, tôi có ý định với cậu, mong cậu mạnh mẽ, mong cậu tỏa sáng, mong cậu tiền đồ như gấm, cho dù sau này không có tôi, tôi cũng hy vọng có thể để lại một dấu ấn trong cuộc đời cậu. – Bạch Phù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.