Nghe thấy lời này của Thẩm Bội Nghi, Trường Hoan ôm Đâu Đâu, không nhịn được khóc như mưa, “Đều là lỗi của con…”
Thẩm Bội Nghi hiền từ nhìn Đâu Đâu, “Sao có thể trách con được, khi con vừa nhận Đâu Đâu về, mẹ đã cảm thấy thằng bé có duyên với nhà chúng ta, nó trông giống con, nhưng sau này dần dần lớn lên, lại không giống con nữa, đặc biệt là gương mặt này, trông thật xinh xắn…”
Trường Hoan không nhịn được cúi đầu nhìn Đâu Đâu, đúng vậy, gương mặt của Đâu Đâu vốn dĩ vẫn hơi giống cô, nhưng mà bây giờ bắt đầu lộ ra một khí chất rất đặc biệt, làm thế nào cũng không che đậy được.
Người đó cao quý, dáng vẻ này của Đâu Đâu có lẽ là giống với anh ta.
Trường Hoan khó tránh cảm thấy hơi lo lắng, sau này Đâu Đâu lớn thêm chút nữa mà hỏi cha của mình đang ở đâu thì cô nên trả lời như thế nào đây?
“Hoan Hoan, sao mẹ ngẩn ra vậy?” Đâu Đâu nghiêng đầu, miệng nhỏ mỉm cười nhìn Trường Hoan, dáng vẻ này lại khiến cô có chút giật mình, không hiểu vì sao trước mắt cô lại xuất hiện dáng vẻ như cười như không của Giang Thiếu Huân lúc đang nhìn cô...
Không, không.
Trường Hoan gạt bỏ suy nghĩ thiếu thực tế trong đầu, Nhiếp Trường Hoan mày điên rồi sao? Chẳng qua mày từng ngủ với anh một đêm, lại dám liên tưởng Đâu Đâu và anh có…
Điều này sao có thể chứ?
Năm đó, cha ruột của Đâu Đâu tuy rằng cũng là một người đàn ông có quyền thế, nhưng anh ta không có năng lực một tay che trời như Giang Thiếu Huân.
Nhưng mà, người đàn ông năm đó, cô nhớ rằng cũng mang họ Giang...
Không, không thể nào, sao lại có sự trùng hợp đến vậy, cô tuyệt đối sẽ không tin, Trường Hoan vội vàng gạt bỏ suy nghĩ khác thường này.
Cho dù thế nào, người năm đó không cần Đâu Đâu, vậy thì Đâu Đâu sẽ hoàn toàn thuộc về cô, không liên quan đến bất kỳ ai cả...
Trường Hoan không nghĩ linh tinh nữa, tập trung chơi xếp gỗ với Đâu Đâu.
Chỉ là đến khi Đâu Đâu đi ngủ, Trường Hoan không nhịn được lại nghĩ đến những suy nghĩ lúc nãy, cô cúi đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Đâu Đâu, bất giác giơ tay vuốt những sợi tóc mái mềm mại, bất kể là ai, cho dù người đàn ông đó giàu có quyền lực thế nào, nếu như anh ta đã bỏ rơi Đâu Đâu, vậy thì, cô sẽ không bao giờ giao Đâu Đâu cho anh ta.
Trường Hoan ở cạnh Đâu Đâu hai ngày, sau khi sắp xếp y tá chăm sóc cho Thẩm Bội Nghi và Đâu Đâu, cô vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Lúc này mục đích của cô rất rõ ràng, chính là đến tìm chị Triệu, quản lý của cô.
Cô là do một tay chị Triệu nâng đỡ, chỉ có chị ấy biết phát triển như thế nào mới là tốt nhất đối với cô.
Trường Hoan đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, bãi đậu xe rộng lớn, yên tĩnh đến khiến người khác bất an, từ trước đến nay Trường Hoan hơi sợ phải ở những nơi như thế này.
Tìm được xe, vừa định mở cửa xe, đột nhiên, Trường Hoan phát hiện một bóng đen vừa xuất hiện trong kính chiếu hậu.
Trường Hoan giật nảy mình, có chút căng thẳng quay đầu lại...
“Cô Nhiếp.” Một giọng nói hơi quen thuộc chậm rãi vang lên từ sau lưng.
“Là anh, người vệ sĩ... hôm đó?” Trường Hoan ngây người một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm, “Anh tìm tôi, có việc gì không?”
Người đàn ông đứng sang bên cạnh, đằng sau anh ta là một chiếc xe màu đen đã được mở cửa từ trước, “Cô Nhiếp, ông chủ muốn gặp cô.”
“Cậu chủ? Chính là người đã bảo anh đưa tôi đến bệnh viện, đồng thời tìm viện trưởng Trần đến xem vết thương cho tôi hôm đó sao?”